TÁI SINH TÔI LÀM MẸ TỔNG TÀI - Chương 5:

Cập nhật lúc: 2024-11-14 04:39:38

“Bởi vì phép thuật của mẹ có hạn thôi, hiện tại chỉ tiên đoán được một năm. Còn sau một năm thì… biết đâu khi đó phép thuật của mẹ mạnh hơn, có thể tiên đoán trăm năm ấy chứ!”

 

 

 

“Phép thuật gì chứ, mẹ chỉ giỏi lừa trẻ con thôi.” Nguyễn Dã lúc này mới buông tay ra, sửa lại đầu tóc, miệng thì phàn nàn nhưng khóe môi cuối cùng cũng nở nụ cười.

 

 

 

Một tháng trôi qua nhanh chóng trong trò chơi, trong thời gian này, Nguyễn Trạch Thần cũng nhiều lần đến thăm tôi, nhưng đều bị tôi bảo hộ lý từ chối ngoài cửa.

 

 

 

Anh tưởng tôi đang trong phòng âm thầm đau khổ, giận dỗi với anh, nào ngờ tôi thực chất đang trong phòng cùng Nguyễn Dã chơi game nhiệt tình đến cháy máy.

 

 

 

Bị hắt hủi bởi “bởi người vợ ” của mình, Nguyễn Trạch Thần đành chuyển tình cảm vô phương đặt vào nhân vật Ôn Ôn Nhất Tiếu trong game, một người dịu dàng chu đáo mà anh không cần chịu trách nhiệm.

 

 

 

Cả hai nguyện ý thế nào, mối quan hệ mập mờ giữa họ tăng nhanh đến mức đi ngang qua cũng đủ làm con chó phát ngấy.

 

 

 

Thỉnh thoảng tôi cũng chụp ảnh màn hình làm bằng chứng, nhưng phần lớn thấy chướng mắt nên tránh đi, tập trung luyện đan, luyện cấp và tiêu tiền không tiếc tay.

 

 

 

Chẳng mấy chốc, tôi dùng sức mạnh đồng tiền nâng cấp lên đến cấp 69, còn trở thành người đầu tiên đạt cấp tối đa về kỹ năng luyện đan trong toàn máy chủ.

 

 

 

Rất nhiều loại đan dược quý hiếm chỉ tôi có thể luyện thành công, vì thế có người sẵn sàng chi tiền thật để mua từ tôi, thậm chí có kẻ manh nha ý định giết tôi cướp đồ.

 

 

 

Nhưng sau khi có mười mấy “kẻ nổi loạn” bị giết liên tiếp, ai cũng biết rằng bên cạnh vị đại thần luyện đan “Tử Viết” luôn có một ma tộc cấp 94 tên “Người Tàng Hình,” ra tay hiểm độc và rất thù dai.

 

 

 

Chỉ cần ai dám động đến “Tử Viết” một chút, “Người Tàng Hình” liền như chó điên truy đuổi kẻ đó khắp máy chủ.

 

 

 

Vì lẽ đó, hội Thánh Đấu Quân của tôi cũng mở rộng nhanh chóng, số thành viên từ vài trăm tăng lên hơn ngàn, trở thành một trong những hội lớn trên bảng xếp hạng.

 

 

 

Con người vốn thích những kẻ mạnh, thêm vào việc tôi tiêu tiền không tiếc tay, địa vị của tôi trong hội dần vượt qua cả Ôn Tiếu Văn – “phu nhân hội trưởng.”

 

 

 

Ôn Tiếu Văn dường như cũng cảm thấy nguy cơ, nhiều lần muốn tìm tôi “nói chuyện” nhưng đều bị tôi từ chối.

 

 

 

Dù sao tôi đã nói chuyện với cô ấy ngoài đời rồi, biết rõ miệng chó chẳng bao giờ nhả được ngà voi. Tôi không muốn phí thời gian chơi game vui vẻ của mình.

 

 

 

Một hôm, vừa ngủ trưa dậy, tôi thấy Nguyễn Dã đang ngồi trước màn hình máy tính với vẻ mặt tức tối.

 

 

 

Tôi uể oải ngáp một cái, từ giường đi xuống:

 

 

 

 “Sao vậy? Lại kẹt cửa ải nào hả?”

 

 

 

Vì cảm thấy mình có thể chỉ sống thêm một năm, nên đến giờ tôi vẫn chưa báo tin tỉnh lại cho ba mẹ và em trai ở Hương Cảng, không muốn làm phiền cuộc sống họ vừa mới bình yên trở lại.

 

 

 

Nguyễn Trạch Thần không rõ vì lý do gì cũng không công bố việc tôi đã tỉnh lại.

 

 

 

Do đó, “phu nhân tổng giám đốc Nguyễn” trong mắt mọi người vẫn là người thực vật đang nằm trong bệnh viện tư, sống trong ánh nhìn mộng mơ của người đời như một nàng công chúa ngủ trong rừng.

 

 

 

Thực tế là tôi đã chuyển ra khỏi bệnh viện từ lâu, mua một căn biệt thự cao cấp, đưa Nguyễn Dã vào ở cùng, biến phòng ngủ thành phòng game và sống cuộc đời vô lo vô nghĩ với trò chơi.

 

 

 

Dĩ nhiên, cậu bạn nhỏ Nguyễn Dã vẫn phải đến trường, và trong vấn đề tự giác thì cậu nhóc nam chính này không bao giờ khiến tôi phải bận lòng.

 

 

 

Nguyễn Dã đi học thì tôi thuê người chơi cấp cao giúp cậu ấy luyện cấp, hôm nay là cuối tuần nên Nguyễn Dã mới ở nhà.

 

 

 

Tôi ghé đầu nhìn màn hình máy tính của Nguyễn Dã, cậu còn định chắn nhưng bị tôi đẩy tay ra.

 

 

 

Chỉ thấy trên diễn đàn chính thức của Cuộc Chiến Thánh La có một bài viết hot với tiêu đề lớn đến giật cả mình —

 

 

 

“Chấn động! Nữ thần lộ mặt hồ ly tinh! Đại thần luyện đan ‘Tử Viết’ là tiểu tam không biết xấu hổ!”

 

 

 

Cơn buồn ngủ của tôi lập tức tan biến.

 

 

 

Tiểu tam? Ai? Tôi á?

 

 

 

Nguyễn Dã bực bội “chậc” một tiếng, định che mắt tôi lại: 

 

 

 

“Toàn là người bậy bạ vu khống, không có gì đáng xem đâu.”

 

 

 

“Tôi biết mà.” Tôi nắm tay cậu: “Nhưng biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, mẹ con tôi chưa đến mức yếu đuối như vậy.”

 

 

 

Nguyễn Dã mím môi, im lặng.Tôi kéo chuột, lướt nhanh qua từng hàng chữ.

 

 

 

Bài đăng rất dài, có hình ảnh và bằng chứng, lời lẽ cực kỳ dẫn dắt và kích động.

 

 

 

Nội dung tóm lại là sau khi tôi vào Thánh Đấu Quân thì đã âm thầm quyến rũ hội trưởng “Khánh Trạch Lương Thần,” còn lợi dụng quyền lực của mình để cô lập “phu nhân hội trưởng” Ôn Ôn Nhất Tiếu.

 

 

 

Hình minh họa là cảnh tôi từ chối lời “trò chuyện” của Ôn Tiếu Văn, nhân vật của cô ấy cúi đầu, trông vừa đáng thương vừa yếu đuối.

 

 

 

Lướt xuống phần bình luận, dân tình bị kích động đều đồng loạt thương xót Ôn Ôn Nhất Tiếu và chửi rủa tôi.

 

 

 

Nhiều người nói tôi đê tiện, khát khao đến mức thấy đàn ông là lao vào, còn nói tiền nạp game của tôi không chừng là đổi bằng cách ngủ với người khác, câu nào câu nấy khó nghe vô cùng.

 

 

 

Nguyễn Dã thực sự không chịu nổi nữa, vươn tay “bốp!” một cái đóng trang web lại, cúi đầu, môi mím chặt không nói gì.

 

 

 

Tôi thấy lòng mềm lại, ngồi xuống ngang tầm mắt với Nguyễn Dã:

 

 

 

 “Để mẹ đoán nhé, giờ con đang nghĩ mình không bảo vệ được mẹ, cảm thấy rất tức giận và áy náy?”

 

 

 

Nếu là trước đây, chắc chắn Nguyễn Dã sẽ im thin thít, có tâm sự gì cũng để trong bụng, quyết không nói ra.

 

 

 

Nhưng qua một tháng tôi kiên nhẫn dẫn dắt, Nguyễn Dã dần dần cũng dám bày tỏ nội tâm, thế là cậu chậm rãi gật đầu.

 

 

 

Và một khi tâm sự được mở, khóe mắt của Nguyễn Dã cũng đỏ lên không kìm được.

 

 

 

Cậu vừa không cam lòng vừa uất ức, cảm thấy uất ức thay cho tôi, cũng uất ức cho chính mình vì chưa thể nghĩ ra cách giải quyết.

 

 

 

Dù có tài giỏi đến đâu, Nguyễn Dã vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.Tôi xoa đầu cậu để khích lệ sự thẳng thắn của cậu, rồi để cậu ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt tôi:

 

 

 

“Có lòng yêu thương là tốt, muốn bảo vệ người quan trọng càng tốt, nhưng con cũng cần biết, mẹ không phải là bình hoa, mẹ có năng lực của mình, mẹ cần sự tin tưởng của con hơn là sự tự trách của con.”

 

 

 

Nguyễn Dã ngây người lắng nghe, rồi kiên định gật đầu.

 

Tôi mỉm cười hài lòng:

 

 “Con trai, nhịn một chút thì sẽ không bị u nang buồng trứng, nhường một chút thì sẽ không bị tăng sản tuyến vú, con biết ‘tự vả mạnh nhất’ là gì không?”

 

 

 

Nguyễn Dã ngơ ngác lắc đầu.

 

 

 

Tự vả mạnh nhất là con không cần tranh cãi, không gây ồn ào, lại càng không cần cư xử thô lỗ. Chỉ cần con đứng đó một cách tao nhã, tất cả mọi người sẽ tự động giúp con “vả mặt” đối phương.

 

 

 

Dù bài đăng đó chỉ tồn tại chưa đầy hai giờ trước khi bị xóa bỏ, nhưng trước khi xóa, lượng xem đã đạt đến hơn chục triệu, nên ngày hôm sau khi đến buổi gặp mặt của Cuộc Chiến Thánh La, ai nấy đều biết.

 

 

 

Ban tổ chức Cuộc Chiến Thánh La cũng rất sáng tạo, đã chuẩn bị cho tất cả người chơi có mặt một chiếc băng đô đặc biệt, trên đó có một bảng tên lấp lánh, hiển thị nickname giống như trong game.

 

 

 

Vậy nên khi mọi người thấy Ôn Tiếu Văn xuất hiện với nickname “Ôn Ôn Nhất Tiếu” trên đầu, ai nấy đều nồng nhiệt chào hỏi, thông cảm cho cô – phu nhân hội trưởng.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.