Thái Tử Gia Và Chim Hoàng Yến - Chương 1:
Cập nhật lúc: 2024-10-24 09:37:25
1
Đêm khuya, khi tôi đang ngủ say, một cơ thể nóng hổi áp sát vào. Người đàn ông thở nặng nhọc, những nụ hôn dày đặc bắt đầu từ cổ tôi, dần dần di chuyển xuống.
Tôi mơ màng mở mắt, lẩm bẩm nhỏ:
“Lâm Châu, em buồn ngủ quá.”
Hạ Lâm Châu thấy tôi tỉnh dậy, cúi xuống hôn tôi, giọng khàn khàn:
“Ngoan, em cứ ngủ đi.”
Ngay sau đó, anh ấy tiếp tục áp sát tôi.
Tôi mắng:
“Hạ Lâm Châu, anh là đồ khốn.”
Anh ấy hôn đi những giọt nước mắt ở khóe mắt tôi, cười khẽ nói:
“Ngốc à, dạo này em nóng tính ghê nhỉ?”
Nghe vậy, tim tôi thót lên một nhịp, suýt chút nữa lộ tẩy. Tôi lập tức vòng tay qua cổ anh ấy, tỏ vẻ ấm ức:
“Ai bảo mấy ngày nay anh chẳng ở bên em?”
Lực đạo dưới thân anh ấy không hề giảm, vừa thở gấp vừa nói:
“Ngoan, đợi anh làm xong việc, sẽ ở bên em nhiều hơn.”
Vài giờ sau, khi tôi nhìn người đàn ông thỏa mãn nằm cạnh mình mà chỉ muốn tát anh ấy thật mạnh hai cái.
Nhưng nghĩ đến hạnh phúc cả đời của anh trai, tôi cuối cùng vẫn quyết định nhịn.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc tôi mà đã ở bên cạnh Hạ Lâm Châu được hai năm.
2
Tôi tên là Trình Vân Vụ, tên thật là Tạ Kim Cận. Tôi có một người anh trai lớn hơn tôi tám tuổi, tên anh ấy là Tạ Kim Triều.
Từ nhỏ, anh ấy đã một mình nuôi nấng tôi. Trong ký ức tuổi thơ của tôi, anh ấy vừa là cha, vừa là anh trai.
Năm tôi mười hai tuổi, tôi bị đối thủ làm ăn của anh trai bắt cóc, anh ấy gần như mất nửa cái mạng để cứu tôi.
Sau ngày hôm đó, tôi đã đổi tên, anh trai bảo vệ tôi rất tốt, không ai biết đến tiểu công chúa thật sự của giới Cảng thị.
Năm tôi tốt nghiệp đại học, tôi tình cờ phát hiện ra lý do nhiều năm anh trai tôi không kết hôn.
Hóa ra anh ấy có một cô bạn gái cũ không thể quên ở Thượng Hải, nghe nói cô ấy đã đính hôn với Thái tử gia giới Thượng Hải.
Tôi đặc biệt thuê thám tử tư điều tra, phát hiện hai người đó chỉ là liên hôn thương mại, không hề có tình cảm.
Để anh trai tôi sớm cưới được người mình yêu, tôi đã chi rất nhiều tiền thuê nhiều người đến tiếp cận Hạ Lâm Châu, nhưng không một ai lọt vào mắt anh ấy.
Tôi đành phải tự mình xuống Thượng Hải.
Sau hai năm dây dưa không buông, vừa dỗ dành vừa lừa gạt, cuối cùng tôi trở thành chim hoàng yến được sủng ái nhất bên cạnh Hạ Lâm Châu.
Cũng vì tôi nên anh ấy mãi vẫn không nhắc đến chuyện kết hôn với vị hôn thê trên danh nghĩa liên hôn kia.
3
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng thở gấp phía sau.
Lâm Châu có nhu cầu rất mạnh mẽ trong chuyện đó, nhưng chúng tôi đều là lần đầu tiên của nhau.
Tôi thường thắc mắc, nếu tôi không ở bên cạnh thì anh ấy giải quyết nhu cầu sinh lý của mình như thế nào. Mấy ngày qua anh ấy bận rộn suốt, chẳng có thời gian để chạm vào tôi, nhưng nhìn tình hình hiện tại, tôi đoán nửa ngày hôm nay mình chắc phải nằm lì trên giường rồi.
Đúng như dự đoán, khi tôi tỉnh dậy lần nữa thì đã là buổi chiều. Nhìn mình trong gương với khắp cơ thể đầy dấu vết, tôi thầm chửi rủa tổ tiên mười tám đời của Lâm Châu.
Tôi là người luôn thù dai, nhưng bây giờ chưa thể đối đầu với anh ấy, nên chỉ có thể trút hết bực bội lên chiếc thẻ đen mà anh ấy đưa.
Chưa đầy nửa giờ, tôi đã tiêu hết năm trăm vạn.
Khi đi ngang qua trung tâm thương mại, tôi không ngần ngại mua ngay ba chiếc quần lót nam giá mười chín đồng chín mươi.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà thì một chiếc xe Maybach sành điệu đột nhiên dừng lại trước mặt tôi.
Người lái xe là Kỳ Khoát, bạn thân của Hạ Lâm Châu. Anh ấy hạ cửa sổ xuống, để lộ gương mặt điển trai với những đường nét rõ ràng:
"Chị dâu, lên xe đi, tôi đưa chị về."
Kỳ Khoát là một trong số ít người bên cạnh Hạ Lâm Châu đối xử lịch sự với tôi, nên cuối cùng tôi cũng lên xe. Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi, khẽ ho vài tiếng:
"Chị dâu, sáng mai lúc mười giờ, nhớ đến quán cà phê Mê Vụ, có bất ngờ chờ chị đấy."
"Bất ngờ gì vậy?" tôi hỏi.
Anh ấy khẽ nhướng mày:
"Lúc đó chị sẽ biết thôi."
Về đến biệt thự, Hạ Lâm Châu đang ngồi trên ghế sô pha, đeo kính viền vàng mảnh. Ánh nắng chiếu lên gương mặt anh, làm mềm đi các đường nét sắc sảo vốn có.
Đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm vào tôi, một lúc lâu mới nói ra bốn chữ:
"Vân Vân, lại đây."
Tôi bước tới, ngồi lên đùi anh, cười dịu dàng:
"Sao hôm nay anh về sớm thế?"
"Về để ở bên em."
Anh ấy dịu dàng tháo kính ra, giọng điệu có vẻ lười biếng:
"Hôm nay em mua gì thế?"
"Túi, giày, quần áo."
Anh khẽ cười, véo má tôi:
"Cô gái nhỏ vô tâm, chỉ nhớ mua cho mình."
"Không phải vậy đâu."
Tôi chỉ vào chiếc túi bên cạnh, mặt đỏ lên nói:
"Em còn mua cho anh ba cái quần lót nữa."
Anh khẽ nhéo mũi tôi:
"Xem ra em vẫn còn có chút lương tâm đấy."
Anh ấy nhấc túi lên nhìn, vẻ mặt hơi sững lại.
"Sao thế? Anh không thích à?"
Tôi nhìn vào mắt anh ấy, giả vờ buồn bã nói:
"Nếu anh không thích thì cứ vứt đi."
"Không, anh rất thích."
Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt đầy phức tạp:
"Em có tâm thật, biết năm nay là năm tuổi của anh."
Tôi: "..."
4
Kỳ Khoát không nói sai, quán cà phê Mê Vụ thực sự có một bất ngờ đang chờ tôi. Nhưng đó không phải là bất ngờ, mà là kinh hoàng.
Tôi nhìn người đàn ông và người phụ nữ ngồi cạnh cửa sổ, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định bước vào.
Tôi lao vào lòng Hạ Lâm Châu, giọng run rẩy:
"Anh Lâm Châu, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh đừng bỏ rơi em."
Hạ Lâm Châu nhíu mày:
"Trình Vân Vụ, ai cho phép em đi theo?"
Tôi ngồi thẳng người dậy, nhìn người phụ nữ đối diện, nghẹn ngào nói:
"Chị Thanh Lê, em thật sự rất yêu anh Lâm Châu, em không thể sống thiếu anh ấy."
"Em biết thân phận của mình không xứng với anh ấy, em chưa bao giờ có ý định tranh vị trí bà Hạ."
"Chỉ là... Sau khi chị và anh ấy kết hôn, có thể cho em tham gia cùng hai người được không? Em hứa sẽ không ganh đua."
Thấy Tống Thanh Lê im lặng, tôi đành phải dùng chiêu bài cuối cùng.
Tôi bắt đầu giả vờ buồn nôn. Chưa nôn được mấy cái, Hạ Lâm Châu đã kéo tôi vào lòng. Đôi mắt đen láy của anh vừa lạnh vừa sâu:
"Trình Vân Vụ, em thử giả vờ thêm lần nữa xem."
Ngay lúc đó, Tống Thanh Lê lên tiếng:
"Hạ Lâm Châu, anh đừng hung dữ với cô ấy, cẩn thận dọa cô ấy bỏ chạy đấy."
Tống Thanh Lê nhìn tôi, nở nụ cười dịu dàng:
"Vân Vụ, em hiểu lầm rồi, vừa rồi chị và Lâm Châu đang bàn chuyện hủy hôn."
"Thật không ạ?" Hai mắt tôi sáng rực lên.
"Tất nhiên rồi."
Nghe câu trả lời chắc chắn của chị ấy, tôi xúc động nắm tay chị ấy:
"Chị Thanh Lê, chị chọn đúng rồi, chị xứng đáng với một người tốt hơn."
Sau khi Tống Thanh Lê rời đi, Lâm Châu bóp nhẹ gáy tôi, giọng nói trầm thấp ẩn chứa sự đe dọa:
"Người tốt hơn là sao? Chẳng lẽ anh tệ lắm à?"
Tôi cười đến mức không khép miệng được:
"Không hề tệ, không tệ chút nào."
Anh ấy nuốt nước bọt, giọng nói mang chút đùa cợt:
"Anh vừa hủy hôn với chị ấy mà em đã vui đến vậy sao?"
"Vui chứ."
Anh ấy hôn lên má tôi, cười nhẹ:
"Em thích anh đến vậy à?"
"Không phải thích."
Tôi ôm chặt anh ấy, miệng nói lung tung:
"Người ta yêu anh chết đi được."
5
Nghe tiếng nước chảy rì rào từ phòng tắm, tôi vội chạy ra ban công để gọi điện. Chẳng mấy chốc, điện thoại được kết nối, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Cận Cận.”
Tôi phấn khích nói:
“Anh, nghe nói Hạ Lâm Châu sắp hủy hôn với chị Thanh Lê rồi.”
“Anh biết, chị Thanh Lê đã nói với anh rồi.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, anh nói:
“Cận Cận, em sắp có chị dâu rồi.”
“Thật sao?” Tôi có chút khó tin.
“Ừ.”
Giọng nói của anh chậm rãi hơn:
“Khi nào em chơi chán ở ngoài thì về nhà, anh sẽ sắp xếp cho em gặp chị ấy.”
Tôi: “Được thôi.”
Anh tôi không biết rằng suốt hai năm qua tôi vẫn ở lại Thượng Hải, anh ấy nghĩ rằng tôi vẫn đang du lịch khắp nơi trong nước.
May mà những nỗ lực của tôi trong hai năm qua không hề uổng phí, anh ấy sắp có được mỹ nhân của đời mình rồi.
Tôi đã quyết định rồi, sau khi tổ chức sinh nhật lần thứ hai mươi tám cho Hạ Lâm Châu xong, tôi sẽ quay về Hồng Kông.
Đang nghĩ ngợi, một giọng nam lạnh lùng vang lên từ phía sau:
“Trình Vân Vụ, vừa rồi em gọi điện cho gã đàn ông nào vậy?”
“Em gọi cho anh trai em.”
Hạ Lâm Châu vòng tay qua người tôi từ phía sau, giọng điệu thản nhiên:
“Lần sau chúng ta cùng đi gặp anh trai em.”
Tôi nói một cách hờ hững:
“Anh trai em chỉ là một tên bán cá hôi thối thôi, anh gặp anh ấy làm gì?”
“Em yêu, em đoán xem?”
“Không đoán được.”
Lời nói vừa dứt, tôi cảm nhận được có một vật cứng đang chạm vào phía sau lưng mình. Tôi quay lại, kiễng chân lên, ghé sát tai Anh ấy thì thầm:
“Anh Lâm Châu, tối nay để em chơi với anh nhé.”
Thân hình của Hạ Lâm Châu rất đẹp, vai rộng, eo thon, cơ bắp săn chắc.
Nếu không phải vì anh ấy quá mạnh mẽ trong chuyện ấy, anh ấy chắc chắn là người bạn giường lý tưởng nhất trong lòng tôi.
Sau khi về Hồng Kông, có khi tôi sẽ không tìm được người đàn ông nào chất lượng như anh ấy nữa. Vậy nên tôi quyết định—
Mấy ngày tới, tôi sẽ thả lỏng bản thân mình thật đã. Xem tôi có chơi chết được anh ấy không.