Thái Tử Gia Và Chim Hoàng Yến - Chương 2:
Cập nhật lúc: 2024-10-24 09:38:11
6
Đêm trước sinh nhật của Lâm Châu, tôi vừa tắm xong thì điện thoại reo lên, đó là một đoạn video được gửi từ số lạ. Vì tò mò, tôi nhấp vào xem.
Trong video, người đàn ông đang không ngừng chuyển động trên cơ thể người phụ nữ, giữa tiếng thở gấp của anh là những tiếng rên rỉ của cô gái.
Góc mặt và giọng nói của người đàn ông đó rất giống Hạ Lâm Châu. Cô gái tôi cũng nhận ra, đó là Mạnh Tri Nguyệt, người thường xuyên giở trò với tôi.
Tôi cố nén cảm giác buồn nôn, gọi điện cho Hạ Lâm Châu.
Phải một lúc sau anh ấy mới bắt máy. Khi nghe thấy giọng nói khàn khàn cố nén của người đàn ông ở đầu dây bên kia, tôi lập tức cúp máy. Ngay sau đó, một tin nhắn từ anh ấy gửi tới:
“Em yêu, tối nay anh bận, không về được.”
Tôi cắn môi, nuốt xuống cảm giác khó tả trong lòng:
“Được thôi.”
Gửi xong tin nhắn, tôi trực tiếp hủy luôn sim điện thoại này.
Rốt cuộc thì tôi đã đánh giá quá cao Lâm Châu.
Đêm hôm đó sau khi làm tình xong với anh ấy, sáng hôm sau tôi đến kỳ kinh nguyệt. Những ngày này anh ấy không hề đụng vào tôi, với một người đàn ông có nhu cầu cao như anh ấy thì ra ngoài tìm ai đó giải tỏa cũng là điều bình thường.
May mà tôi cũng không thích anh nhiều đến mức phải khổ sở vì điều đó.
Chẳng có gì là quá đau buồn. Chỉ là trong lúc tôi với anh ấy vẫn chưa dứt điểm mà anh ấy đã ra ngoài tìm người khác để làm chuyện đó, thật sự khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Nếu đã vậy, tôi quyết định tặng anh ấy một món quà lớn trước khi ra đi vào ngày mai.
7
Tôi trang điểm tỉ mỉ, mặc một chiếc váy đen ngắn và đến bữa tiệc.
Cơ thể tôi ngay lập tức thu hút vài ánh nhìn dò xét, những ánh mắt mang theo vẻ khinh thường, coi thường và thiếu tôn trọng.
Trong mắt họ, tôi không có gia thế, không có nền tảng, hoàn toàn không xứng đáng bước vào tầng lớp này.
Mạnh Tri Nguyệt tiến đến trước mặt tôi, giọng điệu đầy khinh miệt:
“Tôi thật không ngờ cô lại dám đến đây.”
“Xin lỗi vì đã làm cô thất vọng rồi.”
Tôi nói với giọng thản nhiên.
Cô ta kéo áo xuống một chút, cố tình để lộ những vết hôn chằng chịt trên cổ mình. Cô ta cười và nói:
“Tối qua tôi và anh Lâm Châu làm suốt, anh ấy dịu dàng và chu đáo với tôi lắm.”
Cô ta liếc nhìn xung quanh và nói:
“Tối nay anh Lâm Châu định cầu hôn tôi đấy, cô đừng có mà khóc nhé.”
Nhìn cái bộ dạng tự đắc của cô ta, tôi đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian mới đến bên Hạ Lâm Châu.
Cô ta thường xuyên mỉa mai và chế giễu tôi. Lúc đó, vì phải giữ hình tượng, tôi không thể phát tác trước mặt Lâm Châu.
Nhưng bây giờ, anh trai tôi sắp có vợ rồi, tôi chẳng còn lý do gì để nhịn nữa.
Tôi nhìn quanh khung cảnh được trang trí như mơ, rồi đá đổ chiếc bánh cưới chín tầng, lạnh lùng nhìn cô ta:
“Khóc cái quái gì. Đàn ông mà tôi chơi qua còn nhiều hơn cô tưởng, cô thật sự nghĩ tôi cần anh ta à?”
“Hạ Lâm Châu là người đàn ông nhạt nhẽo nhất trong số những người tôi từng chơi. Nếu không vì khuôn mặt anh ta còn coi được, tôi đã đá anh ta từ lâu rồi.”
“Anh... anh Lâm Châu...”
Nghe tiếng gọi, tôi quay lại thì thấy
Hạ Lâm Châu với vẻ mặt u ám đáng sợ đang đứng giữa đám đông.
Anh ấy lao đến, nắm chặt tay tôi, giọng nói lạnh lẽo:
“Trình Vân Vụ, em có gan thì nói lại lần nữa xem?”
Tôi nhìn thẳng vào anh ấy, nói rõ từng chữ:
“Hạ Lâm Châu, anh là người đàn ông tệ nhất mà tôi từng chơi.”
“Tôi chán rồi, chúng ta chia tay đi.”
Dứt lời, tôi dứt khoát rút tay ra và bước ngang qua anh ấy. Chưa đi được mấy bước, phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng:
“Trình Vân Vụ, nếu hôm nay em bước qua cánh cửa này, từ nay đừng bao giờ quay lại.”
Tôi cười nhẹ, không thèm bận tâm, rồi nhanh chóng bước ra khỏi cửa.
Lên xe, tôi gọi điện cho Thẩm An An.
“An An, tối nay khoảng chín giờ tôi sẽ về Hồng Kông, nhớ ra sân bay đón tôi nhé.”
Thẩm An An có vẻ bối rối:
“Sao về đột ngột thế?”
Tôi nhìn cổ tay đỏ bừng, đáp:
“Tôi không muốn ở lại đây nữa.”
“Còn Hạ Lâm Châu thì sao?”
Tôi thản nhiên nói:
“Bỏ rồi, một gã đàn ông đã bẩn như thế, chẳng còn gì để lưu luyến.”
8
Những thứ mà Hạ Lâm Châu tặng, tôi không mang đi bất cứ thứ gì.
Trong hai năm qua, mỗi lần tiêu tiền của anh ấy, tôi đều ghi lại trong điện thoại. Tính ra, tôi đã tiêu hơn hai tỷ của anh rồi.
Ngày hôm sau khi về Hồng Kông, tôi trực tiếp chuyển năm tỷ vào tài khoản của anh ấy.
Dưới sự sắp xếp của anh trai tôi, tôi gặp được Tống Thanh Lê.
Từ chị ấy, tôi mới biết rằng chị ấy và Hạ Lâm Châu chỉ là đối tác làm ăn. Dù có tôi hay không, khi thời hạn hợp đồng kết thúc, họ cũng sẽ thông báo hủy hôn.
Sau khi tôi năn nỉ nhiều lần, Tống Thanh Lê cuối cùng cũng đồng ý không kể chuyện này cho anh trai tôi biết.
Tuần thứ hai sau khi trở lại Hồng Kông, tôi cuối cùng cũng để mắt đến một người mẫu nam có vẻ ổn nhưng chưa kịp chạm vào cơ bụng của anh ta thì tôi đã bị người khác bế ngang lên.
Trước mắt tôi là gương mặt u ám của Hạ Lâm Châu.
“Hạ Lâm Châu, anh làm gì vậy? Mau thả tôi xuống!”
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, giọng điệu lạnh lùng:
“Trình Vân Vụ, tốt nhất em nên ngoan ngoãn, nếu không tôi sẽ ném em xuống đất ngay lập tức.”
Tôi giật mình, vô thức ôm chặt cổ anh ấy. Nhìn thấy mình sắp bị đưa ra khỏi phòng bao, tôi giãy giụa hét lên:
“An An, cứu tôi với!”
Thẩm An An lặng lẽ quay đi, phớt lờ ánh mắt cầu cứu của tôi. Cô ấy khẽ ho một tiếng:
“Cậu tự cầu phúc đi.”
Hạ Lâm Châu thô bạo ném tôi xuống giường, không nói gì mà bắt đầu cởi thắt lưng.
Tôi định bỏ đi, nhưng ánh mắt u ám của anh ấy làm tôi sợ. Anh ấy đè tôi xuống giường, vừa hôn vừa cắn:
“Hả? Không cần à? Vậy ai là người đã cầu xin tôi thương yêu em trước đây?”
“Trình Vân Vụ, chính em là người đã quyến rũ tôi trước, đừng mong rời khỏi tôi.”
Tôi cố gắng giãy giụa, nhưng anh nắm chặt cổ tay tôi và hôn càng sâu hơn. Cuối cùng, hôn đến khi tôi thở không nổi nữa anh mới buông tôi ra.
Tôi lập tức đẩy anh ấy ra và tát anh ấy một cái:
“Hạ Lâm Châu, anh ghê tởm quá!”
“Ghê tởm à?”
Gương mặt anh đầy vẻ u ám:
“Chúng ta mới chia tay chưa được bao lâu, em đã có người khác rồi, tôi còn chưa tính sổ với em.”
“Còn anh thì sao?”
Tôi cũng không nhẫn nhịn mà đáp lại:
“Chưa chia tay mà anh đã lén lút lên giường với cô bạn thanh mai của anh rồi.”
“Lên giường cái gì?”
Anh ấy hơi sững sờ.
Tôi cười lạnh:
“Anh còn giả vờ? Mạnh Tri Nguyệt đã gửi cho tôi video của anh và cô ta làm chuyện đó rồi, mà đêm đó khi tôi gọi điện cho anh, giọng anh có gì đó không ổn.”
Anh khựng lại, như thể nhận ra điều gì, cố gắng nắm lấy tay tôi, sau đó cau mày chặt hơn:
“Em yêu, không phải như em nghĩ đâu, hôm đó Mạnh Tri Nguyệt đã bỏ thuốc anh. Anh không hề đụng vào cô ta, khi em gọi, anh vẫn còn ở trong bệnh viện.”
“Tôi không tin.”
Tôi tránh khỏi tay anh, lạnh lùng nói:
“Hạ Lâm Châu, chúng ta đã kết thúc rồi.”
“Kết thúc cái quái gì!”
Anh ấy tức giận, giọng nói đầy hàn khí:
“Trình Vân Vụ, em còn chưa hỏi rõ chuyện gì mà đã vội bỏ anh, phải chăng em đã có người khác từ lâu rồi?”
“Đúng vậy.”
Anh ấy đột nhiên trở nên kích động:
“Em cứ đợi đấy, anh sẽ tìm ra gã đó, xem anh có giết hắn không.”
“Nếu anh tìm ra được thì hẵng nói.”
Tôi nói rồi quay lưng bước đi không chút do dự.
9
Buổi trưa hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Liếc nhìn màn hình, tôi nhận ra đó là cuộc gọi từ thư ký của anh trai tôi.
"Alo."
Đầu dây bên kia, giọng nam gấp gáp vang lên:
"Đại tiểu thư, cô mau đến công ty đi, tổng giám đốc Tạ đang đánh nhau."
"Với ai?"
Trái tim tôi thót lại, vô thức siết chặt điện thoại.
"Tổng giám đốc Hạ của tập đoàn Hạ thị."
Vừa bước xuống xe, tôi đã đụng phải Hạ Lâm Châu đang bước ra. Trên mặt anh ấy có vài vết bầm tím, máu trên khóe miệng vẫn chưa khô. Anh nhếch môi cười, giọng đầy châm chọc:
"Đến kịp lúc đấy, em sợ tôi đánh chết gã nhân tình của em sao?"
"Nhân tình gì chứ?"
Ánh mắt anh ấy lạnh lẽo nhìn tôi:
"Tạ Kim Triều chẳng phải là nhân tình mới mà em tìm sau lưng tôi sao?"
Tôi khẽ ho một tiếng, rồi nghiêm túc đáp:
"Tôi và anh ấy không có mối quan hệ như anh nghĩ, anh ấy chỉ là... anh trai kết nghĩa của tôi."
"Anh trai kết nghĩa?"
Đôi mắt anh ấy híp lại, giọng nói lạnh lùng:
"Anh trai kết nghĩa của cô thật hào phóng, tùy tiện tặng cho cô vài tỷ tiêu xài."
"Ngược lại, anh trai ruột bán cá thối của cô thì keo kiệt chẳng cho nổi một xu."
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh:
"Số tiền đó không phải của anh ấy cho, mà là tiền tôi tự đầu tư kiếm được."
"Với lại, anh trai ruột của tôi rất tốt với tôi, anh ấy chẳng hề keo kiệt chút nào."
Anh ấy cười lạnh:
"Em nghĩ tôi sẽ tin một kẻ nói dối không biết ngượng như em sao?"
"Tin hay không thì tùy anh."
Nói xong, tôi liền bước qua anh ấy và tiến vào công ty.
"Anh, anh không sao chứ?"
Tôi vội vàng đẩy cửa phòng làm việc ra, và khi thấy gương mặt của anh trai mình, tôi nhận ra nỗi lo lắng của mình thật vô nghĩa.
Chỉ có khóe miệng anh ấy chỉ bị sứt một chút, còn lại chẳng có vết thương nào. So với anh ấy, Hạ Lâm Châu dường như bị thương nặng hơn.
Giọng anh ấy vẫn bình tĩnh:
"Không sao."
Tôi ngập ngừng hỏi:
"Anh, nhìn tình hình này, có vẻ như Hạ Lâm Châu là người bị đánh nhỉ?"
"Ừm."
Anh ấy đáp chậm rãi:
"Chỉ cần nghĩ đến việc cậu ta từng là hôn phu danh nghĩa của Thanh Lê là anh đã muốn đánh cậu ta rồi."
Tôi: "..."