Thái Tử Gia Và Chim Hoàng Yến - Chương 3:

Cập nhật lúc: 2024-10-24 09:38:39

Anh ấy im lặng một lúc rồi nói:

 

"Cận Cận, đợi anh xong việc lần này, em cùng anh đến nhà họ Tống ở Thượng Hải để chính thức ra mắt gia đình bên ấy."

 

"Anh, chẳng phải anh nói sau Tết mới đi sao?"

 

Anh ấy xoa xoa chân mày, giọng nói cương quyết:

 

"Không thể đợi thêm nữa, nhìn bộ dạng điên cuồng hôm nay của Hạ Lâm Châu, rõ ràng cậu ta đã có tình cảm với Thanh Lê rồi."

 

"Nếu anh không nhanh lên, chị dâu em có khi sẽ bị người khác cướp mất."

 

Tôi bối rối một hồi, chậm rãi nói:

 

"Anh, có khi nào... chỉ là hôm nay Hạ Lâm Châu uống nhầm thuốc, Anh ấy thật sự không có ý đó đâu."

 

"Cận Cận, hình như em rất hiểu Lâm Châu nhỉ?"

 

Tôi cười khan:

 

"Không có không có, em chỉ đoán thôi mà."

 

10

 

Thẩm An An nghe ngóng được rằng Hạ Lâm Châu đến Hồng Kông để bàn một hợp đồng quan trọng nên có lẽ anh sẽ ở đây vài ngày.

 

Tôi sợ lại bị anh ấy quấn lấy, nên mấy ngày nay quyết định không ra ngoài. Bảy giờ tối, khi tôi đang say sưa xem chương trình giải trí thì bỗng bị ngắt quãng bởi tiếng gõ cửa. Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên giọng nam quen thuộc:

 

"Chị dâu, là Kỳ Khoát đây, tôi có chuyện gấp muốn nói với chị."

 

Tôi khoác vội chiếc áo và chạy ra mở cửa. Không ngờ trước mặt tôi lại là gương mặt say khướt của Hạ Lâm Châu.

 

Tôi giật mình, định sẵn tay đóng cửa lại.

 

"Chị dâu, đừng..."

 

Kỳ Khoát chặn chân vào cửa, vội nói:

 

"Chị dâu, chị hiểu lầm anh Lâm Châu rồi, đêm đó không phải anh ấy..."

 

“Người xảy ra chuyện với Mạnh Tri Nguyệt thực sự không phải là anh ấy, đây là chứng nhận khám bệnh của anh ấy ở bệnh viện."

 

Tôi cầm tờ giấy khám bệnh từ tay anh ta xem qua rồi nói:

 

"Kỳ Khoát, anh nghĩ tôi ngốc sao? Giấy tờ này đến bệnh viện tư bỏ ít tiền là làm được mà."

 

"Chị dâu, tôi thật sự không lừa chị, tôi còn có bằng chứng đây."

 

Kỳ Khoát nhanh chóng mở điện thoại và bật một đoạn video:

 

 "Đây là đoạn tôi lấy từ camera an ninh của bệnh viện."

 

Trong video, Kỳ Khoát đang dìu Hạ Lâm Châu đi qua hành lang bệnh viện, trông anh rõ ràng có gì đó không ổn.

 

Sợ tôi không tin, Kỳ Khoát còn đặc biệt quay lại màn hình hiển thị ngày giờ trên camera ở hành lang bệnh viện. Tiếp theo, anh ta còn đưa cho tôi xem một tấm ảnh.

 

Anh ta nói:

 

"Đêm đó người xảy ra chuyện với Mạnh Tri Nguyệt là gã đàn ông này, cô ta đã thuê hắn làm thế thân cho anh Lâm Châu."

 

"Mạnh Tri Nguyệt đúng là mất hết nhân tính, còn đặc biệt bảo gã đàn ông này học theo giọng nói của anh Lâm Châu."

 

Tôi mở ảnh ra xem, và phát hiện gã này quả thực có nét giống Hạ Lâm Châu, đặc biệt là góc nghiêng.

 

Với những bằng chứng này, tôi nhận ra mình đã thực sự hiểu lầm Hạ Lâm Châu.

 

Giọng Kỳ Khoát đầy bất lực:

 

"Chị dâu, tấm lòng của anh Lâm Châu dành cho chị còn thật hơn vàng, anh ấy làm sao có thể làm chuyện có lỗi với chị được."

 

"Có lẽ chị không biết, tối sinh nhật anh ấy định cầu hôn chị đấy."

 

Nghe những lời anh ta nói, tôi đờ đẫn tại chỗ.

 

Tiêu rồi! Xem ra lần này thật sự rất khó để thoát khỏi Hạ Lâm Châu.

 

Nhân lúc tôi chưa kịp phản ứng, Kỳ Khoát nhanh chóng đỡ Hạ Lâm Châu bước vào phòng và đặt anh ấy lên sofa. Cả hành lý của anh ấy cũng được mang vào luôn.

 

Anh ta nói: 

 

"Chị dâu, tôi giao anh Lâm Châu cho chị chăm sóc, tôi đi trước đây."

 

Không để tôi kịp nói câu nào thì anh ta đã biến mất trong chớp mắt.

 

Nhìn người đàn ông đang ngủ trên sofa, tâm trạng tôi cực kỳ rối rắm. 

 

Việc tôi cố tình tiếp cận anh ấy là thật, nhưng tình cảm mà anh ấy rơi vào cũng là thật. Tôi bắt đầu cảm thấy mình không thể tiếp tục lừa dối anh ấy được nữa.

 

11

 

Sáng thức dậy, Hạ Lâm Châu đã biến mất, nhưng hành lý vẫn còn ở đây. 

 

Khi tôi còn đang do dự không biết có nên gọi điện cho anh ấy hay không, thì nghe tiếng cửa mở "cạch" một cái. Hạ Lâm Châu bước vào, mang theo đủ loại túi lớn túi nhỏ.

 

Tôi nhìn anh ấy và chậm rãi nói:

 

 "Hạ Lâm Châu, xin lỗi, là tôi hiểu lầm anh."

 

"Không sao, chỉ cần em không giận nữa là được."

 

Anh ấy nắm lấy tay tôi, đặt lên mặt mình, ánh mắt đầy nghiêm túc:

 

"Giờ hiểu lầm đã được giải quyết, chúng ta coi như làm lành rồi phải không?"

 

Tôi im lặng hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm nói:

 

"Hạ Lâm Châu, thật ra tôi đã lừa anh, ban đầu là tôi cố ý tiếp cận anh."

 

"Anh biết."

 

Anh ấy nói một cách chậm rãi: 

 

"Anh còn biết tên thật của em là Tạ Kim Cận, em đến bên anh là để phá hủy hôn ước giữa anh và Tống Thanh Lê."

 

Tôi tròn mắt nhìn anh ấy: 

 

"Anh biết từ khi nào?"

 

"Hôm trước." 

 

Anh ấy cúi xuống nhìn tôi, giọng điệu bình thản: 

 

"Hôm đó về nhà, anh suy nghĩ kỹ những gì em nói, trong lòng có chút nghi ngờ nên đã thuê thám tử tư điều tra."

 

Giọng tôi nhẹ bẫng:

 

 "Nếu anh biết hết rồi, tại sao anh còn đến tìm tôi?"

 

"Để làm lành với em." 

 

Giọng nói trầm thấp của anh ấy vang lên đầy dịu dàng:

 

 "Em yêu, là em chủ động tiếp cận anh, cả trái tim và thể xác của anh đều đã trao cho em, em phải chịu trách nhiệm với anh đến cùng."

 

Tôi khựng lại: 

 

"Anh không giận sao?"

 

"Ban đầu có chút tức giận, nhưng sau đó tự nhiên cơn giận cũng tan biến."

 

Tôi im lặng một lúc lâu, sau đó nói:

 

"Hạ Lâm Châu, thật ra tôi không thích anh nhiều như anh nghĩ đâu, hai năm qua tôi chỉ coi anh như một bạn giường."

 

"Không sao."

 

Anh ấy khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi:

 

"Em có thể coi bạn trai của mình là bạn giường trước, rồi khi em thực sự thích anh, chúng ta sẽ tính đến chuyện kết hôn."

 

"Tôi… cũng được." 

 

Tôi khẽ ho:

 

 "Nhưng anh cần kiềm chế nhu cầu của mình lại, chúng ta chỉ tối đa ba lần một tuần thôi."

 

Anh ấy gật đầu xem như chấp nhận rồi bình thản đáp:

 

"Không vấn đề."

 

12

 

Sau bữa trưa, tôi thấy buồn chán nên rủ Hạ Lâm Châu xem một bộ phim. Thế quái nào mà đến nửa sau phim, toàn là cảnh nóng của nam nữ chính.

 

Tôi lén nhìn sang anh, trong lòng cảm thấy bồn chồn khó tả. Tôi có cảm giác nếu tiếp tục xem nữa sẽ có chuyện xảy ra.

 

Tôi đứng dậy định về phòng. Không ngờ Hạ Lâm Châu đột nhiên kéo tôi vào lòng, anh ấy cười lơ đãng:

 

"Em yêu, sao mặt em đỏ vậy?"

 

"Có đỏ lắm không?" Tôi bối rối hỏi.

 

"Ừ." 

 

Anh ấy nuốt khan, giọng nói khàn khàn:

 

 "Có lẽ lát nữa sẽ còn đỏ hơn."

 

Ngay sau đó, anh ấy nắm lấy cằm tôi và cúi xuống hôn. Vài phút sau, tôi thở dốc dựa vào lòng anh. Anh ấy cũng đang thở gấp, rõ ràng cơ thể đã có phản ứng.

 

Anh ghé vào tai tôi, nhẹ nhàng dụ dỗ:

 

"Em yêu, có muốn không?"

 

Tôi khẽ gật đầu, tai tôi bất giác nóng bừng. Thấy anh ấy đã bắt đầu cởi áo ra, tôi chợt nhận ra điều gì đó và ngại ngùng nói:

 

"Hạ Lâm Châu, không được, không có bao."

 

Giọng anh khàn đặc:

 

 "Anh mua từ sáng rồi."

 

Tôi: "..."

 

13

 

Hạ Lâm Châu dọn đến ở nhà tôi.

Mỗi ngày tôi đều sống trong sợ hãi, lo lắng rằng anh trai tôi sẽ đột ngột xuất hiện bất cứ lúc nào.

 

May mắn là anh ấy không ghé qua trong khoảng thời gian này. Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi cũng đã vài ngày không đi gặp anh, nên hôm nay tôi quyết định đến công ty tìm anh.

 

Vừa bước ra khỏi thang máy, tôi thấy anh trai mình và Hạ Lâm Châu lần lượt bước ra khỏi phòng họp.

 

Hạ Lâm Châu tinh mắt phát hiện ra tôi, anh khẽ nhếch môi cười. Tôi lặng lẽ quay đi, giả vờ như không quen biết anh rồi bước vào văn phòng.

 

Khi anh trai vào, tôi dò hỏi:

 

"Anh, vừa rồi người đó là Hạ Lâm Châu phải không?"

 

"Ừ."

Anh tôi khẽ nhấp một ngụm trà, giọng lạnh nhạt:

 

"Hôm nay không biết cậu ta bị làm sao, mở miệng gọi anh là anh trai, còn xin lỗi vì chuyện gây gổ lần trước."

 

"Có lẽ anh ấy nhận ra mình đã sai."

 

Ánh mắt tôi dao động, trong lòng bỗng dưng cảm thấy lo lắng.

 

Tôi nhỏ giọng hỏi: 

 

"Vậy anh nghĩ sao về người đó?"

 

"Không ra gì." 

 

Anh tôi nhìn chằm chằm vào tôi: 

 

"Cận Cận, đừng nói với anh là em thích cậu ta nhé?"

 

"Không có."

 

Anh tôi hờ hững nói:

 

"Hạ Lâm Châu là người không đứng đắn, nhìn là biết không đáng tin. Nếu em muốn tìm bạn trai, anh có thể giới thiệu cho em."

 

Tôi nghe mật giật thót tim, vội xua tay: 

 

"Không cần không cần."

 

Ra khỏi công ty, tôi nhìn xung quanh một vòng, thấy không có ai quen, liền nhanh chóng mở cửa xe và ngồi vào. Hạ Lâm Châu cười khẽ, vẻ mặt đầy bất lực:

 

 "Em yêu, quen biết anh là chuyện đáng xấu hổ đến vậy sao?"

 

Tôi lắc đầu, chậm rãi nói:

 

"Hiện giờ anh trai em có ấn tượng khá xấu về anh, tốt nhất là đừng để anh ấy biết chúng ta đang yêu nhau."

 

"Càng không thể để anh ấy biết em đã ở Thượng Hải suốt hai năm qua."

 

Anh ấy nhéo nhẹ má tôi:

 

 "Vậy em định bao giờ đưa anh đi gặp anh trai?"

 

Tôi do dự nói:

 

 "Có lẽ... để một thời gian nữa được không?"

 

"Được."

 

Tôi quay sang nhìn anh ấy:

 

 "Hạ Lâm Châu, em muốn đưa anh đến một nơi."

 

Tôi bảo anh ấy lái xe đến một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô. Tôi hạ cửa sổ, nhìn khung cảnh hoang vu xung quanh, tâm trí dần quay lại quá khứ:

 

"Hạ Lâm Châu, anh có biết tại sao em phải đổi tên không?"

 

Anh ấy sững người một chút:

 

 "Có liên quan đến nơi này sao?"

 

"Ừ."

 

Tôi hít sâu một hơi và nói:

 

"Năm em 12 tuổi, em từng bị bắt cóc, bọn họ nhốt em ở đây suốt hai ngày."

 

"Nhóm người bắt cóc em là đối thủ làm ăn của gia đình em. Sau khi nhận được tiền, chúng bắt đầu đánh đập anh trai em. Nếu cảnh sát đến muộn một chút, có lẽ em đã không còn anh trai nữa rồi."

 

Hạ Lâm Châu bỗng ôm chặt tôi vào lòng, giọng nói ấm áp:

 

"Em yêu, mọi chuyện đã qua rồi."

 

“Anh hứa sau này sẽ đối xử tốt với anh trai của chúng ta."

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.