Thanh Xuân Lầm Lỡ - Chương 10:
Cập nhật lúc: 2024-10-29 19:44:46
35
Lễ tang của Nhậm Độ Sơn được tổ chức cực kỳ trang trọng. Trần Triều mặc y phục nữ nhân, ôm hũ tro cốt của Nhậm Độ Sơn, từ phía đông thành đi đến phía tây thành.
"Độ Sơn! Ta đưa chàng về nhà rồi!" "Độ Sơn!"
Tình hình biên cương ngày càng nghiêm trọng hơn. Mất đi Cố tướng quân, những loạn thần tặc tử càng ngày càng lộng hành. Thêm vào đó, việc Gia Duyệt Quan thất thủ khiến bầu không khí ở kinh thành cũng trở nên ngột ngạt.
Ta vừa xử lý những vấn đề tiền tuyến trong điện, vừa an ủi gia quyến những binh sĩ tử trận. Đến đêm khuya, khi không có ai, ta đến nhà lao gặp Tô Nhiễm.
Nhà lao được ta dặn dọn dẹp sạch sẽ. Mỗi đêm, ta khoác áo đến gặp hắn, Tô Nhiễm chỉ lắc đầu, cười khổ:
"Bệ hạ, nếu chuyện này lộ ra ngoài sẽ không hay."
"Vậy thì đừng để người khác biết là được!"
Đám lính gác bên cạnh run lẩy bẩy, ta an ủi chúng: "Không có ý bảo các ngươi không phải là người đâu." Vừa dứt lời, thấy chúng càng run rẩy hơn, ta lại trấn an: "Ta cũng không có ý muốn giết các ngươi."
Lúc này, ta đang chịu áp lực rất lớn. Chỉ khi gặp Tô Nhiễm, ta mới có được khoảnh khắc yên bình.
Ta tựa đầu lên đùi hắn, phàn nàn: "Giờ chỉ còn mỗi mình ta bên ngoài, thật sự mệt mỏi quá."
Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc ta, an ủi: "Để ta giúp nàng."
Ta lắc đầu, đùa cợt hắn: "Bên ngoài đều nói ta bạo ngược vô tình, Tô khanh còn muốn làm nịnh thần, giúp hôn quân sao?"
Hắn ôm chặt ta hơn, đáp: "Đường Đường cố ý làm vậy, phải không?"
Ta giật mình ngẩng đầu khỏi ngực hắn.
Hắn nhìn ta, ánh mắt đầy dịu dàng:
"Nàng cố ý hủy hoại thanh danh của mình, cố ý để tang lễ của Nhậm Độ Sơn đi khắp kinh thành sau khi thua trận. Nàng muốn cho dân chúng Đại Thừa thấy rằng hoàng đế của họ yếu kém như thế nào. Tất cả những điều này đều là nàng cố tình."
Hắn vuốt tóc ta, như thể có chút tiếc nuối: "Đường Đường, bao năm nay nàng đã vất vả rồi, phải không?"
Ta nhìn hắn, còn chưa kịp đáp lời thì một cơn đau đớn như xé nát cơ thể ta bỗng chốc xuyên qua. Trong cơn mơ hồ, ta chỉ nghe thấy giọng của Tô Nhiễm gọi ta từng tiếng:
"Đường Đường! Đường Đường!"
Ta gắng sức mỉm cười với hắn, rất muốn nói rằng ta không sao. Nhưng ta cố gắng mở miệng, cũng không thể phát ra âm thanh nào.
Sắc mặt của Tô Nhiễm thật tệ. Hắn ôm chặt lấy ta, mỗi lần ta co giật là mỗi lần hắn siết chặt ta hơn. Những giọt nước mắt nóng hổi từ khuôn mặt hắn rơi xuống, thấm vào y phục và mặt ta, khiến ta cảm thấy đau rát.
Thật vô dụng...
Làm hoàng đế vô dụng bao nhiêu năm, đến cả diễn kịch cũng không diễn trọn được...
Tô Nhiễm ôm ta vào lòng, khẽ vỗ về lưng ta, ta càng đau đớn hơn, chỉ cảm nhận được hắn càng ôm chặt ta hơn. Trong cơn mê man, ta nghe hắn khe khẽ hát khúc đồng dao ngày xưa:
"Cô bé nhỏ nhắn ơi, ngang qua thôn làng rực rỡ hoa tươi. Hái một nhành mẫu đơn, cài lên mái tóc xinh tươi. Ngày mai sẽ rạng rỡ, bầu trời mãi xanh ngời. Ngày mai khi nắng lên, bóng tối sẽ chẳng còn dài."
Hắn hôn lên trán ta: "Đường Đường, ngủ đi. Ngủ rồi, mọi thứ sẽ ổn thôi."
36
Năm chín tuổi, ta đã biết mình mắc bệnh. Mỗi khi phát bệnh, nỗi đau khôn cùng lại xé nát cơ thể ta. Triệu y quan đi theo điều trị cho ta nhiều năm, nói rằng ta nhiều nhất chỉ sống đến mười lăm tuổi. Trong suốt bao năm qua, mẫu hoàng đã cho người đi khắp nơi tìm kiếm thuốc men để kéo dài mạng sống của ta đến tận hôm nay, nhưng tình trạng của ta luôn được giữ bí mật để duy trì sự ổn định của triều đình.
Khi ta mười bảy tuổi lên ngôi, mẫu hoàng và phụ quân thoái vị, ra ngoài để tìm kiếm "băng ngọc" – vật có khả năng chữa lành mọi bệnh tật. Triệu y quan nói rằng bệnh của ta đã đến mức không còn thuốc thang nào có thể cứu chữa, chỉ có thể trông cậy vào "băng ngọc" truyền thuyết, nhưng băng ngọc lại thường nằm trong tay những cao nhân ẩn thế, và họ không bao giờ gặp gỡ người của hoàng gia.
Mẫu hoàng quyết định tự mình đi tìm.
Ba năm qua, ta dựa vào thuốc của Triệu y quan để duy trì sự sống, mỗi tuần đều trải qua những cơn đau nhức nhối. Ta cảm nhận rất rõ sự sống đang dần rời bỏ cơ thể. Gần đây, phụ quân gửi thư nói với ta rằng, viên băng ngọc cuối cùng trên thế gian đã không còn nữa. Lá thư thấm đẫm những giọt lệ của người, chỉ cần nhìn qua, ta đã thấy lòng đau nhói.
Khi ngủ trong vòng tay Tô Nhiễm, ta đã có giấc ngủ say nhất đời. Ta mơ thấy nhiều điều, về những ngày tháng thơ ấu cùng hắn. Cả hai chúng ta chạy khắp hoàng cung, tránh né đám cung nữ và thái giám, để lại những cái bóng bay nhảy trong hành lang dài của cung điện. Đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của đời ta.
Trong giấc mơ, ta nói với Tô Nhiễm: "Nơi này thật tuyệt, chúng ta sẽ sống ở đây suốt đời, không bao giờ rời đi nữa, được không?"
Hắn mỉm cười với ta và đáp: "Được."
Nhưng khi ta tỉnh dậy, chỉ thấy một căn phòng giam trống rỗng. Tô Nhiễm đã biến mất.
37
"Biến mất là thế nào!"
Ta vịn tay vào án thư, cảm thấy đầu đau như búa bổ: "Tìm! Tìm cho ta!"
Những tên lính canh nhà ngục run rẩy dưới chân ta: "Bệ hạ, chúng nô tài đã canh giữ cẩn thận! Chỉ là lúc thay ca, bọn nô tài có đi tiểu tiện một chút, rồi khi quay lại thì..."
Nhà ngục vẫn nguyên vẹn, không có dấu vết đánh nhau. Nhưng Tô Nhiễm đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Ta hạ lệnh lục soát khắp kinh thành và vùng phụ cận, tìm đi tìm lại, nhưng không có chút manh mối nào. Nỗi sợ trong lòng càng ngày càng sâu.
Lúc này, Tô Nhiễm đã biến mất, hắn sẽ đi đâu?
Ở biên cương, tình hình ngày càng rối ren, có tin đồn rằng các thế lực phản loạn đã liên kết với các bộ tộc xung quanh để cùng nhau tấn công Đại Thừa.
"Thần xin được lĩnh binh!"
Trần Triều quỳ dưới đất, ngẩng khuôn mặt đầy vết sẹo lên: "Cầu bệ hạ cho thần một cơ hội! Hãy để thần đích thân báo thù!"
Trong mắt nàng lấp lánh ý chí trả thù và quyết tâm.
Lẽ ra không nên tiến hành chiến đấu vào lúc này… Chúng ta đáng lẽ phải thua người đó theo kế hoạch...
Nhưng nỗi bất an trong lòng ta càng ngày càng lớn, có cảm giác mọi chuyện có liên quan đến sự mất tích của Tô Nhiễm.
"Đánh!"
Ta ngẩng lên, hạ quyết tâm:
"Lĩnh binh xuất chinh."
38
Trần Triều không phụ lòng mong đợi của ta.
Lần này, nàng ra trận với quyết tâm không màng sống chết, mang theo những binh sĩ đã cùng nàng vượt qua sinh tử, hoặc đã từng trải qua nỗi đau biên cương. Vì vậy, đoàn quân của nàng tiến thẳng, như vũ bão.
"Không phát hiện dấu vết của Tô Nhiễm," nàng viết trong thư gửi ta, "nhưng nghe nói Tô Nhiễm từng đến đây. Thần đang điều tra, sẽ báo cáo cho bệ hạ khi có thêm tin tức."
Trong thời gian này, sức khỏe của ta ngày càng tốt hơn, chỉ là thường xuyên buồn nôn. Ta cho Triệu y quan đến bắt mạch. Sau một hồi bắt mạch, sắc mặt ông ta thay đổi, ông quỳ xuống và nói với vẻ vui mừng khôn xiết:
"Chúc mừng bệ hạ! Bệ hạ... ngài đã có thai!"
Có thai?
Ta sững sờ.
Tay đặt lên bụng. Cảm giác bên trong dường như thực sự có điều gì đó đang cử động.
Triệu y quan vui mừng ra mặt: "Bệ hạ! Thái thượng hoàng giờ có thể yên tâm rồi! Đại Thừa đã có người nối dõi!"
...
Từ một năm trước, khi bệnh tình của ta bắt đầu nặng hơn, mẫu hoàng đã nhiều lần gửi thư, nhẹ nhàng khuyên nhủ ta nên sớm sinh hạ hoàng tự. Chỉ là, lúc đó, dù ta nhiều lần ngầm ám chỉ, thậm chí nói thẳng với Cố Trọng Cảnh về chuyện thành thân, nhưng hắn đều không đáp lại.
Vì vậy mới có chuyện ở Vọng Hương Lâu...
Nhưng...
Sau đêm hôm ấy, khi thức dậy bên Tô Nhiễm, ta mới nhận ra trên giường có vết máu.
Khoảnh khắc đó ta không thể diễn tả được cảm giác của mình. Có lẽ ta bàng hoàng nhận ra, ngay cả trong những khoảnh khắc mê man, Cố Trọng Cảnh cũng không hề muốn ta.
Ta đặt tay lên bụng, nhìn Triệu y quan và hỏi: "Ta còn sống được bao lâu?"
Liệu có đủ thời gian để ta sinh con?
Triệu y quan vuốt râu suy nghĩ: "Tình trạng của bệ hạ hiện tại có vẻ tốt hơn trước rất nhiều. Nếu dùng thuốc để điều trị, có lẽ bệ hạ có thể sinh con một cách suôn sẻ."
Ta nghi hoặc: "Thật sao?"
Rõ ràng ba tháng trước ông ta còn nói ta chỉ còn sống được sáu tháng. Tại sao bây giờ lại nói tình trạng tốt hơn nhiều?
Triệu y quan chắc nịch gật đầu: "Thật vậy."
"Thân thể bệ hạ hiện nay rất khỏe mạnh, sinh con sẽ không gặp vấn đề gì."
Khỏe mạnh?
Sao có thể gọi là khỏe mạnh?
Ta hỏi lại Triệu y quan nhiều lần, nhưng ông ta cũng không thể lý giải được. Sau một hồi suy nghĩ, ông chỉ vuốt râu và nói:
"Có lẽ là trời cao thương xót Đại Thừa."
Sức khỏe của ta thực sự ngày càng tốt hơn, nhưng tâm trạng lại càng thêm nặng nề. Ta lo lắng cho Tô Nhiễm. Ta chưa bao giờ lo cho một người đến thế. Ta cử ám vệ đi tìm tung tích của hắn hết lần này đến lần khác.
Nhưng Tô Nhiễm cứ như giọt nước bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại dấu vết nào.
Hôm đó, ta nhận được thư của Trần Triều.
Nàng viết rằng cuộc chiến đang diễn ra tốt đẹp, chỉ cần chiếm được Bạch Ngọc Quan, quân địch sẽ không còn khí thế.
"Ngoài ra, có người nói rằng nhìn thấy Tô Nhiễm ở Bạch Ngọc Quan."
Tô Nhiễm đã đến Bạch Ngọc Quan?
Bạch Ngọc Quan rõ ràng là nơi người kia đang ở...
Tay ta siết chặt: "Ta phải đi."
"Bệ hạ!"
"Chỉ có ta đích thân đi," ta nghiến răng, "người kia mới thả Tô Nhiễm."
Ám vệ không nói gì thêm.