Thế Nữ Đoạt Quyền - Chương 1:

Cập nhật lúc: 2024-11-21 13:18:49

1

 

Cảnh tượng phụ thân và ca ca c.h.ế.t thảm vẫn hiện rõ trong đầu, khiến ta mắt đỏ ngầu, điên cuồng gào thét.

 

Cố Diễm tay vẫn nắm thanh kiếm lạnh lẽo còn nhỏ m.á.u, ánh mắt và chân mày còn lạnh hơn cả lưỡi kiếm ấy.

 

"Ta muốn g.i.ế.t ngươi! Ta muốn g.i.ế.t ngươi!"

 

Ta căm hận hét lên, đến mức đầu lưỡi tràn ra m.á.u, nhưng toàn thân gân mạch đều đã bị phế, chỉ có thể nằm trên đất, vặn vẹo mà bò.

 

Cố Diễm bước vài bước, giẫm lên bàn tay ta đã nát bấy, rồi mạnh mẽ nghiền xuống.

 

Cơn đau khiến sắc mặt ta trắng bệch, nhưng ta nghiến răng thật chặt, không chịu rên lên dù chỉ một tiếng.

 

"Cố Diễm, ngươi... ngươi là loài chó vong ân bội nghĩa... Nếu không có phụ thân, ca ca ta, không có Ninh quốc làm hậu thuẫn..."

 

"Ngươi, một lục hoàng tử thất thế... làm sao... làm sao có thể ngồi lên ngai vàng?

 

"Ngươi lợi dụng chúng ta, cuối cùng... lại đuổi tận g.i.ế.t tuyệt..."

 

Chữ "tuyệt" còn chưa kịp nói xong, một cơn đau sắc bén bỗng nhiên xé rách trong miệng ta.

 

Cố Diễm đã vung kiếm, cắt lìa lưỡi của ta.

 

Cơn đau khiến ta chỉ có thể ú ớ rên rỉ, toàn thân run rẩy, co giật không ngừng.

 

Giọng nói lạnh lẽo vọng xuống từ trên cao, ánh mắt sắc lạnh của Cố Diễm chứa đầy hận thù.

 

"Ninh Uyển Uyển, nếu trách, thì trách ngươi lòng dạ rắn rết, hại c.h.ế.t Thanh Nhi!"

 

"Tất cả những điều này, đều là do các ngươi nợ Thanh Nhi!"

 

Ta không thể tin nổi nhìn hắn, cuối cùng, bật cười điên cuồng.

 

Hóa ra là vậy... Hóa ra là vậy!

 

Năm xưa, khi Tô Thanh Nhi c.h.ế.t thảm, miệng hắn nói tin ta, hóa ra, chỉ là chờ thời cơ để báo thù!

 

Ta gào thét thê lương, nhưng không thể phát ra tiếng, chỉ có thể há miệng đầy m.á.u, trông vô cùng thảm hại.

 

Cố Diễm nhíu mày, tựa như ghét m.á.u bẩn vấy lên giày tất của hắn, lại một lần nữa vung kiếm, cắt đứt động mạch nơi cổ ta.

 

Hắn ném thanh kiếm cho thị vệ, xoay người rời đi mà không thèm ngoảnh lại.

 

"Hoàng thượng, thi thể phế hậu và những người khác..."

 

"Vứt cho chó hoang ăn."

 

"Tuân mệnh."

 

Từ xa, phụ thân và ca ca vẫn trừng mắt không nhắm, ánh mắt vẫn dõi về phía ta.

 

Trong đôi mắt ấy, còn lưu lại nỗi lo lắng và yêu thương chưa tan.

 

Đó là ánh nhìn cuối cùng trước khi c.h.ế.t, vẫn luôn lo lắng cho ta.

 

Ta rơi lệ lẫn m.á.u, giữ lại hơi thở cuối cùng, mắt mở trừng trừng nhìn cảnh chúng ta, ba người nhà, bị chó hoang cắn xé, ăn thịt.

 

Tất cả là lỗi của ta.

 

Nếu ta không chọn Cố Diễm, Ninh quốc sao có thể diệt vong, phụ thân và ca ca kiêu hãnh, nhân hậu của ta, sao có thể rơi vào kết cục không còn mảnh xương như thế này...

 

2

 

"Tiểu công chúa Ninh quốc, con nhìn xem, trong các hoàng tử của trẫm, con ưng ý người nào?"

 

Tiếng cười sang sảng vang lên bên tai.

 

Ta khẽ lắc người, mơ màng mở mắt ra.

 

Mãi đến khi nghe thấy tiếng huých khẽ nhắc nhở của ca ca bên cạnh, ta mới giật mình, hồi tỉnh từ cơn kinh ngạc.

 

Nhìn thấy ca ca trước mặt, người có chân mày kiếm và ánh mắt sáng ngời, hốc mắt ta lập tức đỏ hoe.

 

Ca ca thoáng bối rối, hạ giọng hỏi ta:

 

"Chuyện gì vậy? Hay là muội không vừa ý lục hoàng tử?

 

"Uyển Uyển cứ yên tâm, nếu muội không muốn gả, huynh nhất định đưa muội trở về nước!"

 

Chỉ một câu "không gả" của ca ca khiến ta đột nhiên bừng tỉnh.

 

Không thể không gả!

 

Ninh quốc vì thiên tai mà quốc lực suy yếu, các nước lân bang đã sớm như hổ rình mồi. Chỉ có hòa thân với Cố quốc láng giềng mới bảo vệ được bách tính Ninh quốc.

 

Kiếp trước, ta cũng hiểu rõ đạo lý này, nên mới cùng ca ca đến Cố quốc.

 

Hoàng đế Cố quốc tính tình hòa nhã, cũng rất tán thành hai nước liên hôn, thậm chí còn ban lời nhân hậu, cho phép ta tiếp xúc với các hoàng tử trước rồi chọn phò mã tương lai.

 

Đối với một công chúa hòa thân, sự sủng ái như vậy quả thật không gì sánh được.

 

Cuối cùng, vì tư tâm, ta đã chọn lục hoàng tử Cố Diễm.

 

Cố Diễm có mẫu thân là một cung nữ thấp hèn, không quyền không thế, vì một lần vô tình leo lên long sàng mà hạ sinh hắn.

 

Hai mẹ con họ ở Cố quốc gần như vô hình, chẳng có thực quyền.

 

Không có thực quyền nghĩa là sau này sẽ không bị cuốn vào những trận gió tanh mưa m.á.u tranh giành hoàng vị.

 

Hơn nữa, ta đã sai ám vệ quan sát hắn một thời gian.

 

Cố Diễm không màng ngai vàng, chỉ mong sau này làm một vương gia an nhàn.

 

Hắn dung mạo tuấn tú, tính tình lại nho nhã lễ độ, vì vậy kiếp trước, ta không do dự nhiều mà chọn hắn.

 

3

 

Kiếp này, khi một lần nữa nghe thấy câu hỏi của Hoàng đế Cố quốc, lồng ngực ta đập mạnh dữ dội.

 

Ta ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía Cố Diễm.

 

Hắn nhận ra ánh nhìn của ta, liền mỉm cười dịu dàng.

 

Nụ cười như đang khuyến khích ta dũng cảm thốt lên tên của hắn.

 

Nhưng ta lại siết chặt lòng bàn tay, ép bản thân che giấu đi nỗi hận ngút trời trong đáy mắt.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, ta đứng lên giữa ánh mắt chờ mong của mọi người.

 

Cúi mình hành lễ với Hoàng đế Cố quốc.

 

"Bệ hạ, thần nữ, ngưỡng mộ Thái tử."

 

Giọng nói vang lên rắn rỏi và đầy dứt khoát.

 

Nụ cười tự tin bên khóe môi Cố Diễm lập tức đông cứng.

 

Trong khi đó, nam nhân nãy giờ chỉ nhàn nhã uống trà, không bận tâm chuyện gì, cũng bất ngờ nhướng mày lên.

 

  4

 

Tại yến tiệc, ta đã chọn Thái tử điện hạ.

 

Hoàng đế Cố quốc vỗ tay khen ngợi, ngay tại chỗ ban hôn ước.

 

Bá quan văn võ đều chúc mừng, Thái tử điện hạ cũng đứng dậy tiếp chỉ tạ ơn.

 

Cuộc hôn nhân này, mọi người đều vui mừng chứng kiến, chỉ có ca ca của ta và Cố Diễm là lo lắng không yên.

 

Ta không nhìn đến sắc mặt sốt sắng của Cố Diễm, chỉ vỗ nhẹ lên tay ca ca, trấn an: "Về dịch quán rồi hãy nói."

 

Ca ca thấy vậy đành nén xuống nỗi bất an.

 

Yến tiệc tiếp tục diễn ra.

 

Ánh mắt ta xuyên qua những vũ nữ đang múa ở giữa sảnh, chạm phải một đôi mắt đang dò xét đầy bối rối ở phía đối diện.

 

Bị ta bắt gặp, người đó không hề hoảng sợ, trái lại còn mỉm cười tao nhã với ta, nâng chén làm lễ.

 

Nói thật lòng, Thái tử có xuất thân hiển hách, tính cách ôn hòa, dung mạo lại xuất chúng, tao nhã như lan, phong thái của bậc quân vương.

 

Chỉ đáng tiếc, sức khỏe của hắn rất yếu.

 

Có lời đồn rằng, Thái tử khó có thể sống đến ngày Hoàng đế thoái vị.

 

Vì vậy, giữa các hoàng tử Cố quốc, sóng ngầm vẫn luôn cuộn trào, chờ thời cơ lật đổ.

 

Kiếp trước, ta và ca ca chưa từng cân nhắc Thái tử Cố Cảnh Dung vào danh sách ứng viên liên hôn.

 

Dẫu sao, ta cũng không muốn phải thủ tiết sớm, đối mặt với đám sói hổ rình mồi.

 

Nhưng không sao, kiếp này, ta nhất định giúp hắn giữ vững ngôi Thái tử, cho đến ngày lên ngôi hoàng đế!

 

5

 

Sau khi yến tiệc kết thúc, mọi người lần lượt rời đi.

 

Một cơn gió lạnh thổi qua, ca ca đang định sai người lấy áo choàng cho ta thì một giọng nói ấm áp vang lên trong không gian.

 

"Nếu công chúa không ngại, có thể dùng áo choàng của ta."

 

Người đến dáng vẻ cao quý, khí chất thanh nhã, chính là Thái tử điện hạ Cố Cảnh Dung.

 

Phía sau hắn, thị vệ đang cầm một chiếc áo choàng lông hồ ly trắng muốt.

 

Ta nhớ rõ, đây chính là áo choàng mà lúc trước Cố Cảnh Dung còn khoác trên người.

 

Thấy ta lạnh, hắn cố ý mang đến cho ta.

 

Hoàng đế đã ban hôn, hiện tại ta và Cố Cảnh Dung là cặp đôi sắp thành thân, nên ta không khách khí, khẽ gật đầu cảm ơn.

 

Chiếc áo choàng lông hồ ly mềm mại vẫn còn hơi ấm của hắn, mang theo mùi thuốc nhàn nhạt, khiến lòng ta dịu lại.

 

Cảm giác ấy, cũng như bản thân hắn: ôn hòa và thanh nhã.

 

Ca ca biết Cố Cảnh Dung có chuyện muốn nói với ta, nên đã rời đi trước, chờ ta ở bên ngoài hoàng cung.

 

Ta và Cố Cảnh Dung sánh vai đi chậm rãi.

 

Thân thể hắn quả thật không tốt, đi ba bước lại ho một lần, đi nhiều hơn vài bước thì càng ho dữ dội đến đứt hơi.

 

Thị vệ thành thạo lấy thuốc đưa vào miệng hắn.

 

Hắn nghỉ ngơi một lúc, sắc mặt mới dịu đi.

 

"Để công chúa chê cười rồi."

 

Cố Cảnh Dung yếu ớt cười, dưới ánh trăng, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy.

 

Ta mỉm cười, khách sáo đáp: "Điện hạ phải bảo trọng sức khỏe."

 

Thấy dáng vẻ muốn nói nhưng rồi lại thôi của hắn, ta lên tiếng: "Điện hạ muốn hỏi chuyện ta nói 'ngưỡng mộ ngài', đúng không?"

 

Có lẽ ba chữ "ngưỡng mộ ngài" của ta quá thẳng thắn, khiến Cố Cảnh Dung lại ho vài tiếng, sắc mặt tái nhợt cũng ửng lên chút đỏ.

 

"Ta cứ nghĩ, công chúa sẽ chọn lục đệ. Dẫu sao những ngày qua, lục đệ thường đến dịch quán, trò chuyện rất vui vẻ với công chúa."

 

Chuyện này, ta cũng không định giấu hắn.

 

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, đáp:

 

"Thái tử điện hạ, hai nước kết thân, ta chỉ muốn giành được lợi ích và sự đảm bảo lớn nhất cho quốc gia của mình.”

 

"Ngài là Thái tử, là quân vương tương lai của Cố quốc, gả cho ngài, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất."

 

Cố Cảnh Dung không để tâm sự thẳng thắn của ta, dù sao giữa ta và hắn vốn không có tình cảm sâu đậm, nói về tình yêu sẽ khó khiến hắn tin.

 

Nói thẳng về lợi ích, ngược lại sẽ khiến hắn tín nhiệm ta hơn.

 

Hắn chăm chú nhìn ta một lúc, nhẹ cười:

 

"Sợ rằng công chúa sẽ thất vọng."

 

"Công chúa chưa nghe qua lời đồn về thân thể của ta sao?

 

"Ta e rằng sẽ không sống được đến ngày đó."

 

Giọng hắn nhàn nhạt, như thể đã xem nhẹ chuyện sinh tử.

 

Thực tế, kiếp trước Cố Cảnh Dung cũng chết sớm.

 

Nhưng hắn không chết vì bệnh.

 

Ông ngoại của hắn là Thẩm lão tướng quân, người nắm trọng binh ở biên giới; mẫu thân của hắn là hoàng hậu, vẫn luôn được sủng ái.

 

Càng có thân phận hiển hách, càng dễ bị người khác đố kỵ.

 

Khi đó, ta đã gả cho Cố Diễm, chỉ nghe phong phanh rằng Thẩm lão tướng quân lộng quyền, muốn khởi binh đoạt vị, sau bị người tố cáo với chứng cứ rõ ràng, thiên tử nổi giận, hạ lệnh tru di cả gia tộc.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.