Thế Nữ Đoạt Quyền - Chương 2:
Cập nhật lúc: 2024-11-21 13:19:29
Hoàng hậu quỳ suốt đêm ở Kim Loan điện kêu oan, cuối cùng lấy cái chết để minh oan.
Thái tử vì chuyện này đau khổ tột cùng, mang lòng hận thù, muốn mưu sát phụ hoàng để báo thù.
Nhưng chưa kịp động thủ, đã bị tố cáo rằng trong Đông cung cất giữ nhiều binh khí.
Hoàng đế bạc tóc chỉ sau một đêm, ngồi lặng cả đêm rồi hạ chỉ ban chết cho đứa con yêu quý.
Kiếp trước, kết cục của Cố Cảnh Dung quả thật thê thảm.
Nhưng sau khi Cố Diễm đăng cơ, ta mới biết được, thì ra thảm án của Thẩm gia đều là oan khuất!
Binh khí trong Đông cung cũng là do hắn sắp đặt!
Vì vậy, kiếp này, chỉ cần ta ngăn cản bi kịch ấy xảy ra, bảo toàn Thái tử và Thẩm gia, thì kết cục sẽ thay đổi.
Nhưng ta không thể nói thẳng điều này với Cố Cảnh Dung.
"Điện hạ, ta muốn cùng ngài làm một giao dịch, được không?"
Cố Cảnh Dung có vẻ hứng thú: "Công chúa cứ nói."
Ta đáp:
"Ta có một biểu tỷ, được mệnh danh là thần y, ta có thể mời nàng đến bắt mạch cho điện hạ."
"Thần y?"
Hắn nhướng mày: "Nghe cũng không tệ. Vậy công chúa muốn gì?"
"Ta chỉ mong rằng, khi điện hạ đăng cơ, ta sẽ là hoàng hậu duy nhất của ngài, và mãi mãi không bị phế truất."
Hai nước kết thân vốn dĩ là sự kết hợp lợi ích.
Ta mời thần y giúp hắn kéo dài sinh mệnh, hắn hứa cho ta ngôi hoàng hậu vững chắc, đó là giao dịch công bằng.
Cố Cảnh Dung nhìn ta dò xét, nhẹ cười: "Công chúa dường như rất muốn có ngôi hoàng hậu này?"
Ta khẽ cười không đáp.
Hắn đã sai rồi. Ta muốn không chỉ là ngôi hoàng hậu của Cố quốc.
Ta muốn cả quyền lực hoàng đế của Cố quốc!
6
Ban đêm, sau khi khuyên nhủ ca ca xong, ta mới có thời gian ngồi nghỉ trong sân.
Trọng sinh trở lại, ta còn chưa kịp ngỡ ngàng xúc động, đã đạt được thỏa thuận với Cố Cảnh Dung.
May thay, kiếp này ta không đi vào vết xe đổ.
Nghĩ đến kiếp trước ta kiên định chọn Cố Diễm, để rồi hắn lấy oán báo ân, dùng ta làm bàn đạp, trong lòng ta tràn đầy hận thù.
Hận đến mức...
Muốn băm vằm hắn thành trăm mảnh!
"Uyển Uyển."
Một giọng nói bi thương đột ngột vang lên trong không trung.
Ta giật mình mở mắt, liền thấy Cố Diễm đang đứng trong sân, ánh mắt bi thương.
Hận ý trong đáy mắt ta còn chưa kịp thu lại, vẻ mặt Cố Diễm thoáng cứng đờ. Ta hoảng hốt, vội cúi đầu che giấu.
Nhưng Cố Diễm là kẻ đa nghi, chỉ một khoảnh khắc, hắn đã nhíu mày.
Ánh mắt hắn tối lại, chậm rãi bước về phía ta.
"Uyển Uyển, hôm nay trước mặt phụ hoàng, vì sao nàng lại chọn Thái tử?
"Chẳng lẽ những ngày qua tình cảm giữa chúng ta chỉ là giả?"
Hắn làm ra vẻ như bị tổn thương vì tình, bộ dạng đầy bi thương.
Nhìn thấy thế, ta chỉ muốn buồn nôn, thậm chí muốn vung tay tát hắn một cái.
Và ta đã thật sự làm như vậy.
Ta giơ tay lên, tát mạnh hắn một cái.
Cố Diễm trừng mắt, khó tin nhìn ta, ánh mắt lạnh lẽo của hắn lóe lên chút tàn nhẫn.
Nhưng ngay sau đó, hắn đổi sang vẻ mặt kinh ngạc và đau lòng.
"Uyển Uyển, nàng làm gì vậy?"
Ta còn tỏ ra đau khổ hơn hắn:
"Cố Diễm, ngươi còn đến tìm ta làm gì?"
Cố Diễm lộ vẻ nghi hoặc.
Ta nghẹn ngào như muốn khóc:
"Ngươi còn mặt mũi nhắc đến tình cảm giữa chúng ta? Ta tự hỏi mình đã thật lòng với ngươi, nhưng ngươi thì sao?
"Rõ ràng ngươi đã có người trong lòng, vậy tại sao còn đến quấy rầy ta?"
Nói xong, ta đưa tay che mặt, che đi những giọt nước mắt không hề tồn tại.
Cố Diễm hơi trợn mắt:
"Uyển Uyển... nàng đang nói gì vậy? Người trong lòng nào?
"Trong lòng ta chỉ có nàng, chẳng lẽ nàng không biết sao?"
"Ngươi còn dám chối cãi!"
Ta rút từ tay áo ra một bức họa, mạnh tay ném xuống dưới chân hắn:
"Đây chẳng phải là tranh ngươi vẽ sao!"
Khi nhìn thấy cuộn tranh trên mặt đất, ánh mắt Cố Diễm lập tức hoảng loạn.
Đó là bức tranh hắn từng vẽ cho Tô Thanh Nhi.
Từng nét vẽ đều chứa đầy sự dịu dàng và yêu thương, dù là người không hiểu hội họa cũng có thể nhận ra tình cảm của người vẽ dành cho người trong tranh.
Góc dưới cùng còn có tên của Cố Diễm.
Ta đau khổ vô cùng:
"Nếu ngươi sớm đã có người trong lòng, tại sao còn đến quấy rầy ta? Ngươi xem ta, Ninh Uyển Uyển, là gì?"
Cố Diễm lập tức hiểu ra, hóa ra mọi phẫn nộ của ta đều vì chuyện này.
Không do dự, hắn đạp lên bức tranh, vội vàng bước đến gần ta.
"Uyển Uyển, đây chắc chắn là có kẻ ly gián! Đây không phải tranh ta vẽ, chỉ là bị gán tên ta vào!
"Chẳng lẽ hôm nay nàng chọn Thái tử chỉ để chọc giận ta sao?"
Hắn tỏ vẻ đau khổ, nếu không phải ta đã trải qua kiếp trước, có lẽ đã bị bộ dạng sâu nặng tình cảm này lừa gạt.
Nhưng ta vẫn làm theo ý hắn, để lộ vẻ bàng hoàng.
"Không... phải ngươi vẽ sao?"
Hắn nặng nề gật đầu:
"Ta làm sao có thể lừa nàng?! Uyển Uyển, chẳng lẽ chỉ vì bức tranh này, nàng đã chọn Thái tử?
"Uyển Uyển, đây là hạnh phúc cả đời chúng ta, sao nàng có thể coi nhẹ như vậy?"
Ta mấp máy môi, tỏ vẻ hoang mang:
"Ta không biết... Bức tranh này sáng nay có người để ở cửa dịch quán, nói là gửi cho ta…”
"Đây... thật sự không phải do ngươi vẽ sao?"
Ta hoảng hốt, để lộ vẻ hối hận:
"A Diễm, bây giờ phải làm sao đây? Hoàng đế đã ban hôn rồi, chúng ta... chúng ta..."
Lông mày Cố Diễm co giật dữ dội, rõ ràng hắn bị sự "ngu ngốc" của ta làm tức giận.
Nhưng hiện tại, hắn không quyền không thế, không thể trở mặt với ta, đành phải nhẫn nhịn cơn giận, vẻ mặt vừa tái xanh vừa đen sì.
Trong lòng hắn chắc chắn đang oán hận kẻ đã gửi bức tranh phá hỏng kế hoạch của hắn!
Thực ra, chuyện gửi bức tranh này cũng đã xảy ra ở kiếp trước.
Nhưng khi đó, ta tràn đầy tình cảm với Cố Diễm, chỉ cho rằng có người muốn ly gián nên không để ý.
Kiếp này, ta lấy nó làm cái cớ.
Với năng lực của Cố Diễm, chắc chắn hắn sẽ tra ra bức tranh này là do Tô Thanh Nhi sai người gửi.
Ta rất tò mò, với người trong lòng mà hắn từng nhẫn nhịn chịu khổ để tính toán như kiếp trước, lần này khi đại cục chưa định, hắn sẽ xử lý ra sao?
Ta khẽ cúi đầu, trong lòng mong đợi.
Cố Diễm hít sâu một hơi, hồi lâu, giọng hắn đã trở lại ôn hòa.
"Hoàng thượng đã ban hôn, thánh chỉ khó thay đổi, chuyện nàng gả cho Thái tử đã thành sự thật.
"Uyển Uyển, dù tình cảm của chúng ta có duyên không phận, nhưng nàng phải tin, ta thật lòng với nàng.”
"Dù thế nào, ta cũng sẽ luôn chờ nàng.”
"Uyển Uyển, nàng có tin ta không?"
Vừa nói, hắn vừa tiến lên nắm lấy tay ta, ánh mắt đầy sâu lắng.
Ta khẽ cong môi, lập tức hiểu rõ ý đồ của Cố Diễm.
Nếu không thể để ta gả cho hắn trợ lực, thì hắn muốn dùng tình cảm để lừa ta, biến ta thành con dao bên cạnh Thái tử.
Cố Diễm quả nhiên tâm cơ rất sâu.
Nhưng đáng tiếc, hắn không biết, đây chính là điều ta mong muốn.
Hắn xem ta như con dao, mà ta lại xem hắn như một quân cờ.
7
Ta bắt đầu qua lại với Thái tử Cố Cảnh Dung nhiều hơn.
Đồng thời, Cố Diễm cũng cách vài ngày lại đến gặp ta.
Mỗi lần gặp, hắn lấy cớ tương tư để dò hỏi, khéo léo "quan tâm" đến mối quan hệ giữa ta và Thái tử.
Ta cũng không giấu diếm, kể hết những gì ta biết.
Cố Diễm tỏ ra rất hài lòng.
Ta quá hiểu bản tính thâm trầm của hắn. Dù tin rằng ta yêu hắn thật lòng và không che giấu gì, nhưng hắn vẫn muốn thử ta trước.
Những điều ta nói với hắn, thực ra ám vệ của hắn đã sớm báo cáo lại rồi.
Hắn chỉ muốn xác nhận xem ta có thể trở thành con dao giấu bên cạnh Thái tử hay không.
Giờ đây, thời cơ đã chín muồi, hắn bắt đầu bước đi đầu tiên trong kế hoạch của mình.
"Uyển Uyển, ngày mai là buổi săn mùa thu. Dù đã sang thu nhưng khí hậu ở trường săn vẫn rất nóng, lại có muỗi đốt.”
"Ta đã chuẩn bị cho nàng một túi hương, đeo nó sẽ không bị muỗi đến gần."
Vừa nói, hắn vừa lấy ra một chiếc túi thơm tinh xảo, tỏa ra mùi thuốc nhè nhẹ.
Ta hơi nheo mắt, mỉm cười nhận lấy: "A Diễm thật chu đáo."
Thấy ta đeo túi thơm vào thắt lưng, hắn cười càng dịu dàng, nói thêm vài câu rồi lấy cớ rời đi.
Hắn vừa đi, nụ cười trên mặt ta liền biến mất. Ta ra hiệu cho ám vệ để che giấu hành tung, sau đó cải trang đi đến Đông cung.
Không ngờ, khi ta vừa đến, Cố Cảnh Dung đã bày sẵn trà nước chờ đợi.