Thế Nữ Đoạt Quyền - Chương 3:

Cập nhật lúc: 2024-11-21 13:20:09

Thấy ta mặc đồ giống tiểu đồng ở dịch quán, hắn mỉm cười trêu:

 

"Công chúa gặp lục đệ quang minh chính đại, nhưng gặp vị hôn phu như ta thì cứ như làm chuyện mờ ám vậy?"

 

Hắn cười chế nhạo, nhưng tay vẫn rót trà cho ta.

 

Những ngày qua, ta sớm nhận ra rằng Cố Cảnh Dung không chỉ dựa vào ân sủng và gia thế để ngồi lên vị trí Thái tử.

 

"Điện hạ đã biết việc ta vừa gặp riêng Cố Diễm, vậy chắc không cần ta lặp lại nội dung nữa.

 

"Chiếc túi thơm này, điện hạ có thể kiểm tra, xem trong đó chứa thứ gì."

 

Ta lấy túi thơm ra, đưa cho Cố Cảnh Dung.

 

Không phải ta không có ngự y bên mình, mà là vì một số kẻ giấu mặt cần phải để Cố Cảnh Dung tận mắt thấy.

 

Ta tin rằng, ngoài ám vệ của Cố Diễm, Cố Cảnh Dung cũng có người theo dõi ta.

 

Nên hắn biết rõ, túi thơm này ta chưa từng thay đổi.

 

Cố Cảnh Dung, vì bệnh lâu năm nên hiểu biết ít nhiều về dược lý.

 

Hắn đưa túi thơm lên mũi ngửi nhẹ, nói:

 

"Quả là một số thảo dược đuổi muỗi.”

 

"Nhưng bên trong, còn trộn thêm một chút tán nhuyễn làm mềm gân cốt."

 

Ta và hắn nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ.

 

Ngày mai, trong buổi săn mùa thu, ta với tư cách là vị hôn thê của Thái tử chắc chắn sẽ được sắp xếp cùng đội với hắn.

 

Chiếc túi thơm mà Cố Diễm đưa ta, những người trong đội của ta cũng sẽ ngửi phải.

 

Loại tán nhuyễn này sẽ khiến người ta uể oải, mất sức. Trong trường săn, người cầm cung sẽ gặp sơ suất.

 

Cố Diễm rõ ràng muốn Cố Cảnh Dung thua trong buổi săn ngày mai.

 

Ở Cố quốc, buổi săn mùa thu hàng năm, thiên tử sẽ cho phép người săn được nhiều nhất đưa ra một nguyện ước.

 

Dù Thái tử sức khỏe yếu, nhưng nhờ có thị vệ võ nghệ cao cường, nên năm nào đội của hắn cũng đoạt giải nhất.

 

Nhưng kiếp trước, Cố Diễm lại vượt lên trong buổi săn này.

 

Hắn vừa được hưởng lợi từ việc liên hôn với Ninh quốc, vừa dùng mưu kế vượt qua Thái tử, thành công đứng đầu.

 

Sau đó, hắn thuận lợi xin cho mẫu phi một đặc ân.

 

Từ một tiểu phi tần không được sủng ái, mẫu phi của hắn được nâng đỡ liên tục, cuối cùng còn được phong làm Hoàng quý phi!

 

Mẫu phi được sủng, thê tử là công chúa nước láng giềng, một thời gian ngắn, Cố Diễm trở nên nổi bật, có tiếng nói trong triều.

 

Đó là khởi đầu cho con đường tranh quyền đoạt vị của hắn, cũng là điểm mở đầu cho bi kịch diệt môn của Thẩm gia.

 

Nhưng kiếp này, ta là vị hôn thê của Thái tử, nên Cố Diễm không dám tự mình ra mặt, chuyển sang chiến thuật khác, định dùng ta để kéo đội của Thái tử xuống.

 

Chỉ cần hắn giữ vững thành tích trước đây, đội của Thái tử bị suy yếu, thì phần thưởng này không phải là hắn giành được, mà là do nhặt được.

 

Vừa được lợi, lại không gây chú ý.

 

Quả thật cao tay.

 

"Không ngờ lục đệ của ta lại là người biết ẩn nhẫn như vậy."

 

Cố Cảnh Dung cười như không cười, tiện tay vứt túi thơm lên bàn.

 

Hắn thật sự không ngờ, Cố Diễm tưởng như không màng thế sự, hóa ra lại âm thầm làm những việc này.

 

Nhưng điều đó cũng dễ hiểu, vì Cố Diễm luôn giỏi nhẫn nhịn và che giấu. Nếu không phải ta đã trải qua kiếp trước đầy đau thương, ta cũng không tin nổi một người ôn hòa vô hại như hắn lại là một con rắn độc.

 

"Điện hạ."

 

Ta nghiêm túc lên tiếng:

 

"Buổi săn mùa thu năm nay, nhất định phải giành giải nhất!"

 

8

 

Buổi săn mùa thu năm nay, Hoàng đế rất vui vẻ, tổ chức cực kỳ náo nhiệt.

 

Ngoài các quan viên triều đình, thậm chí còn cho phép mang theo phu nhân và nữ quyến.

 

Sống lại một kiếp, ta cuối cùng đã gặp lại Tô Thanh Nhi.

 

Chính là kẻ đồng lõa đã khiến ta kiếp trước rơi vào cảnh quốc phá gia vong (nước mất nhà tan).

 

Cách một đám đông, Tô Thanh Nhi cũng nhìn thấy ta, trong mắt lóe lên sự khinh thường.

 

Ta khẽ nhếch môi, dời mắt đi.

 

Ta không chủ động trêu chọc nàng ta, nhưng không ngờ, nàng ta lại khiêu khích trước.

 

"Công chúa Ninh quốc, được nuôi dưỡng trong cung cấm ngàn vạn sủng ái, ngay cả cưỡi ngựa cũng không giỏi, chắc càng không có cơ hội như nữ quyến Cố quốc chúng ta được ra ngoài săn bắn.”

 

"Lần đầu gặp mặt, Thanh Nhi xin tặng công chúa con gà rừng này.”

 

"Để công chúa không về tay không."

 

Săn bắn bắt đầu, vì không giỏi cưỡi ngựa, ta đã lạc khỏi đội, tách ra khỏi Cố Cảnh Dung và mọi người.

 

Rồi ở ngã rẽ tiếp theo, ta chạm mặt đội của Tô Thanh Nhi.

 

Nàng ta thay một bộ trang phục săn bắn gọn gàng, tay cầm một con gà rừng còn vấy máu.

 

Nụ cười đầy mỉa mai, khiêu khích cực độ.

 

Đây rõ ràng là đang cố ý chế nhạo ta yếu đuối, không có khả năng săn bắn.

 

Xung quanh cũng có người qua lại, nghe vậy liền che miệng cười trộm.

 

"Không ngờ công chúa Ninh quốc lại không biết cưỡi ngựa."

 

"Các ngươi có thấy khi nãy nàng ta lạc đội, cuống quýt gọi Thái tử điện hạ không? Buồn cười chết mất.”

 

"Gió to, tiếng vó ngựa lớn, Thái tử không nghe thấy, bỏ quên nàng ta luôn."

 

"Hừ, ta đã sớm thấy nàng ta chướng mắt rồi!”

 

"Chỉ là một công chúa tiểu quốc, vốn phải khép nép mà đến hòa thân, lại được Hoàng thượng ban ơn, được chọn người trong lòng giữa các hoàng tử!”

 

"Sao lại bắt chúng ta, các quý nữ Cố quốc, phải nhường nàng ta chứ!"

 

...

 

Nghe những lời chế giễu xung quanh, Tô Thanh Nhi càng đắc ý, kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn ta.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười của nàng cứng đờ trên mặt.

 

Sắc mặt lộ vẻ hoảng sợ.

 

Bởi vì, ta đã kéo căng dây cung, nhắm thẳng vào giữa trán nàng.

 

9

 

Tiếng hét vang lên không ngớt.

 

Không ai ngờ ta lại dám kéo cung, nhắm thẳng vào Tô Thanh Nhi.

 

"Công chúa Ninh quốc!”

 

"Ninh Uyển Uyển, ngươi định làm gì… a…"

 

Tô Thanh Nhi sợ đến mặt mày tái nhợt.

 

Nhưng chưa kịp dứt lời, mũi tên trong tay ta đã "vút" một tiếng, bay ra ngoài.

 

Mọi người kinh hô, mũi tên lướt qua mái tóc của Tô Thanh Nhi, làm rơi chiếc trâm nam trang trên đầu nàng ta.

 

Tô Thanh Nhi vừa thoát khỏi cái chết, nghiến răng nói:

 

"Ninh Uyển Uyển, dù ngươi là công chúa Ninh quốc, nhưng đây là Cố quốc, ngươi sao có thể coi thường sinh mạng người khác?”

 

"Ngươi đợi đấy, ta sẽ bẩm báo với Hoàng thượng, trị tội ngươi!"

 

Ta thong thả thu cung, mỉm cười:

 

"Quý nữ Cố quốc lại dùng cách này để cảm tạ ân nhân cứu mạng sao?"

 

Tô Thanh Nhi bị ta chọc tức đến mức mặt méo mó, hoàn toàn không hiểu ta đang nói gì.

 

Ta khẽ nâng cằm, ra hiệu cho nàng nhìn lên cây.

 

Mọi người theo ánh mắt ta nhìn lên, liền đồng loạt hét lên sợ hãi.

 

Tô Thanh Nhi cũng hoảng hốt đến mức ngã khỏi lưng ngựa.

 

Chỉ thấy mũi tên của ta cắm trúng một con rắn độc đang chuẩn bị thò đầu xuống.

 

Con rắn ấy, vừa rồi nằm ngay phía sau Tô Thanh Nhi.

 

Lúc này, đuôi nó vẫn còn giãy giụa điên cuồng, phát ra những tiếng rít đau đớn.

 

Tô Thanh Nhi sợ đến mức hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

 

Ta cúi đầu nhìn nàng, mỉm cười:

 

"Con gà rừng của tiểu thư, ta không nhận. Còn con rắn này, coi như món quà ta tặng lại tiểu thư."

 

Nói xong, ta kéo dây cương, lướt qua Tô Thanh Nhi với sắc mặt xanh mét.

 

Ung dung rời khỏi tầm mắt mọi người.

 

"Công chúa quả là thiện xạ."

 

Một bóng người thanh nhã đứng trong bóng tối, quan sát toàn bộ quá trình. Thấy ta đến gần, hắn mới khẽ cười, bước ra.

 

Vừa nhìn thấy hắn, ta lập tức xoay người xuống ngựa.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.