Trời Đất Rộng Lớn, Ta Tự Do - Chương 3:
Cập nhật lúc: 2024-10-24 07:16:15
9
Lão phu nhân xoa lên bụng ta, vẫn còn bằng phẳng, cười không ngớt.
“Cái bụng này thật là có triển vọng, từ giờ không cần phải đến thỉnh an mỗi ngày, cứ tập trung dưỡng thai cho tốt, lão thân chờ mong được bế cháu trai vàng.”
Phu nhân thì chỉ lặng lẽ nói một tiếng “chúc mừng,” vẻ mặt tuy điềm đạm nhưng không giấu được nỗi buồn, rồi đứng qua một bên không nói thêm lời nào.
Hầu gia khi nhìn ta thì vẫn là vẻ mặt chán ghét và không kiên nhẫn, không hề có chút gì gọi là niềm vui sắp được làm cha. Nhưng khi quay sang nhìn phu nhân, tình yêu và sự thương cảm của hắn tràn đầy, hắn nắm chặt tay nàng với ánh mắt trìu mến.
Không ngờ, phu nhân liền hất mạnh tay hắn ra, quay người bỏ đi.
Hầu gia cũng liền phất tay áo mà rời khỏi.
Nụ cười của lão phu nhân chợt cứng lại, trong mắt ánh lên sự lạnh lùng.
Ta càng cúi đầu thấp hơn, coi như không thấy gì.
Sau khi mang thai, phủ hầu ban cho ta một nha hoàn tên Tiểu Thúy và hai bà già giúp việc, vật phẩm cung cấp cho ta cũng được tăng lên gấp nhiều lần, thi thoảng còn có thêm đồ ban thưởng.
Ta bèn chủ động chép thêm vài lượt Tâm Kinh để tỏ lòng biết ơn, và nhân tiện xin lão phu nhân cho phép gửi một nửa tiền tiêu hàng tháng của ta về cho gia đình.
Quản sự bà bà nói sẽ lo liệu ổn thỏa, ta bí mật đưa cho bà ấy một chiếc vòng tay, nhờ bà tiện thể mang ít đậu khô mà mẹ ta làm về cho ta.
Ta nghén nặng, chỉ thèm món này.
Hôm sau, bà quản sự báo rằng cha mẹ ta đã hồi phục rất nhiều, quán tàu hũ cũng đã dựng lại, và đệ đệ ta cũng đã quay lại trường học.
Ta cảm thấy gánh nặng trong lòng cuối cùng đã được cởi bỏ, cả người nhẹ nhõm hơn hẳn.
Nhưng khi cắn miếng đậu khô, ta nhăn mặt.
Vị này không đúng.
Đây không phải là món mẹ ta làm.
Chắc hẳn là bà quản sự đi đưa tiền quên mất lời dặn, sau đó tiện tay mua vài miếng về để qua loa với ta.
Nhưng ta cũng không thể chỉ vì vài miếng đậu khô mà đi so đo với bà ta.
Chỉ là trong lòng ta càng thêm rõ ràng, dù đang mang thai và được đãi ngộ tốt hơn, nhưng cũng không tránh khỏi bị đối xử tệ bạc. Sau này, ai biết ta còn phải chịu những gì.
Vậy nên, ta đã nhổ bỏ hết những cây hoa cỏ khô héo trong vườn bị sương giá tàn phá, và gieo vào đó hạt giống rau củ và trái cây. Như vậy, dù sau này có bị cắt xén đồ ăn, ta cũng không đến mức quá khổ sở.
Điều bất ngờ là hôm đó, phu nhân cũng cho người mang đến một ít đồ.
Toàn là sách.
Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, Lạp Ông Đối Vận, Đệ Tử Quy, Tăng Quảng Hiền Văn, Đồng Mông Tu Tri, Ấu Học Quỳnh Lâm…
Tiểu Thúy trố mắt, chu môi: “Phu nhân không phải đang chế nhạo ngài không biết chữ, còn không bằng một đứa trẻ ba tuổi hay sao?”
Ta cúi đầu, im lặng, cẩn thận thu sách vào.
Dù phu nhân có ý gì đi chăng nữa, sách đối với ta vẫn là báu vật quý giá.
Nhưng thân phận tì thiếp như ta, nếu suốt ngày học đòi chủ mẫu viết chữ đọc sách, rất dễ khiến người ta dị nghị, cũng sợ các chủ nhân hiểu lầm mà ghét bỏ.
Vì vậy, ta chỉ dám lén lút đọc khi không có ai, dùng ngón tay vẽ vài nét như là đang học viết chữ.
Thoắt cái, tám tháng trôi qua.
Từng chậu nước đỏ như máu được đưa ra khỏi tiểu viện.
Ta nằm kiệt sức trên giường, trong cơn mơ màng, dường như nhìn thấy mẹ ta.
Khuôn mặt bà trắng bệch, nước mắt chảy ròng ròng, đôi môi tím đen run rẩy không ngừng.
Ta cố gắng tập trung để nghe rõ bà đang nói gì, nhưng chỉ loáng thoáng nghe được vài câu bên ngoài:
“... tuổi còn nhỏ, đường sinh hẹp, thai không thuận...”
“... bảo toàn thai nhi...”
10
Khi lão phu nhân đang cùng bà đỡ bàn bạc về việc giữ lại đứa nhỏ, thì lão ngự y chậm rãi tới.
Hầu phủ không vì một tì thiếp mà làm rùm beng, nhưng lão phu nhân đối với trưởng tôn trọng vọng vô cùng, nên đã sớm bỏ ra một số tiền lớn để mời một vị ngự y đã về hưu từ kinh thành đến, để phòng bất trắc.
Lão ngự y tay nghề cao, gan dạ quyết đoán, ngay lập tức cho ta uống thuốc, châm cứu, nắn lại ngôi thai, rạch một đường.
Ta bị châm như một con nhím, từ cõi chết bị kéo về. Bụng ta tròn vo như cục bột, bị nhào, xoa, ép và lăn qua lăn lại.
Ta dồn hết sức lực để hạ sinh đứa trẻ, rồi lập tức ngất lịm.
Khi tỉnh lại, đã là ba ngày sau, tiểu viện lại trở về với vẻ yên tĩnh lạnh lẽo.
Nghe nói, ta đã sinh được một nữ nhi.
Nghe nói, lão phu nhân lập tức biến sắc mặt.
Nghe nói, hầu gia từ đầu đến cuối đều thờ ơ, như thể hắn không phải là cha của đứa trẻ.
Nghe nói, đứa trẻ đã bị đưa sang viện của phu nhân.
Nghe nói, lão phu nhân và hầu gia chưa từng đến nhìn đứa nhỏ, thậm chí cũng không phái người đến để hỏi han gì cả.
Ta dựa vào đầu giường, lắng nghe Tiểu Thúy lảm nhảm liên tục, cảm thấy có chút buồn cười.
Ta vốn là một tì thiếp chỉ lo việc sinh nở, ngay từ đầu đã biết rõ số phận của mình.
Con ta không phải của ta, chỉ mượn cái bụng của ta để đến hầu phủ mà thôi.
Ta còn chưa nói gì, mà Tiểu Thúy đã bất bình thay cho ta.
Rốt cuộc nàng ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ, được chia cho ít bổ phẩm trong mấy tháng nay, liền bắt đầu đứng về phía ta.
Ta mượn cớ mình đói, cười cắt ngang lời than vãn của nàng ấy.
Thế nhưng nàng ấy đột nhiên ngớ ra, đờ đẫn nhìn ta.
Ta nghi hoặc đưa tay sờ lên mặt mình, lạnh lẽo ướt át, lúc đó mới nhận ra mình đã khóc từ lúc nào.
"Trong lòng không dễ chịu thì đừng ép mình phải cười, nhưng cũng đừng khóc mà hại đến sức khỏe, không đáng đâu."
Ta lắc đầu với nàng ấy, dùng tay áo lau đi nước mắt, rồi cầm lấy chiếc áo yếm còn dang dở trong giỏ thêu, từng mũi từng mũi khâu lại.
11
Sau khi sinh con, ta càng nhớ mẹ hơn. Mỗi khi nghĩ đến cảnh mẹ khóc trong lúc ta sinh khó, lòng ta lại cảm thấy không thoải mái.
Ta hỏi bà quản sự, bà cười tươi và bảo rằng gia đình ta mọi chuyện đều ổn, bảo ta yên tâm.
Ta đưa cho bà vài món trang sức, muốn nhờ bà lần tới về thăm nhà gửi một lá thư báo bình an.
“Lý tiểu thư, ngài và người nhà đều không biết chữ, viết thư chẳng phải là làm chuyện vô ích sao? Có gì cần nói, lão bà ta sẽ truyền miệng cho ngài.”
Thôi vậy, chỉ cần biết nhà ta vẫn bình an là được rồi.
Lão phu nhân có ý định nạp thêm một thiếp thất để sớm sinh cho hầu phủ một đích tử để nối dõi tông đường.
Nhưng hầu gia từ chối, nói rằng trong phủ có ta, người có thể sinh nở, là đủ rồi.
Lão phu nhân không thể thắng được hắn, đành mời lão ngự y đến điều dưỡng cho ta, lại lệnh cho bà vú chăm lo kỹ càng hơn.
Bà bảo ta phải cảm kích vì hầu gia sủng ái, cố gắng dưỡng thân để sớm sinh được tiểu thế tử.
Ta gật đầu vâng dạ, nhưng trong lòng chỉ biết cười lạnh.
Ta đã hỏi thăm Tiểu Thúy về vài chuyện bí mật trong phủ.
Thì ra, câu chuyện giữa hầu gia và phu nhân phức tạp hơn nhiều so với lời đồn đại bên ngoài.
Hai năm trước, vì một vụ tham ô, cha của Giang phu nhân và lão hầu gia đều qua đời một cách bất ngờ.
Những chi tiết liên quan đến vụ án này vẫn còn là bí mật, chưa ai rõ ràng được. Nhưng từ đó, hai gia tộc trở nên đối địch, các bậc trưởng bối định hủy hôn ước, nhưng đôi lứa trẻ tuổi ấy đã sớm có thai với nhau.
Hôn ước cuối cùng vẫn được thực hiện.
Tuy nhiên, không lâu sau khi thành thân, phu nhân bị sảy thai và từ đó không thể mang thai nữa.
Từ đó, mối quan hệ giữa hầu gia và phu nhân cũng không còn gắn bó như trước.
Có lúc họ âu yếm, mặn nồng, nhưng có khi lại như oan gia kiếp trước, kẻ thù kiếp này. Họ thường xuyên cãi vã, hợp rồi lại tan, khiến cả hầu phủ không yên ổn.
Lão phu nhân vì vậy mà cũng đã vài lần tức đến sinh bệnh.
Thế nên hầu gia không chịu nạp thêm thiếp, không phải vì ta đâu.
Rõ ràng là vì hắn nể phu nhân, cũng không muốn bị những nữ tử tầm thường làm bẩn thân mình.
Ta hiểu rõ điều này.
Ta không bận tâm.
Ta làm việc, mỗi tháng có thể tiết kiệm một lượng bạc để gửi về nhà.
Vậy là tốt rồi.
Ta chăm chỉ điều dưỡng thân thể, còn trẻ nên hồi phục nhanh chóng, cơ thể phát triển, khuôn mặt cũng trở nên ưa nhìn hơn.
Sau thời gian ở cữ, ta da trắng má hồng, dáng vẻ thanh thoát, càng đẹp hơn trước đây.
Bà vú già ngắm nhìn ta từ trên xuống dưới, còn nhấn nhấn ngực ta, bây giờ do sữa dồn nên căng đầy, bà rất hài lòng. Sau đó, bà ta còn đưa cho ta những bát thuốc bí truyền khó nuốt.
Ta hỏi bà phương thuốc để cắt sữa, nhưng bà luôn bảo ta chờ thêm một thời gian nữa.
Ta chỉ biết cố gắng bỏ qua sự phiền toái từ hai bầu sữa này, coi như mình chưa từng sinh con.
Nhưng hôm nay, phu nhân bất ngờ đến tiểu viện của ta, đẩy đứa nhỏ vào tay ta.
Nàng nói, nàng thích sự yên tĩnh, không chịu được tiếng khóc của trẻ thơ.
Ngày trước, nàng thấy đứa nhỏ không được cha mẹ thương yêu nên đã không nỡ bỏ mặc mà chăm sóc hộ.
Bây giờ, ta đã hết thời gian ở cữ, đương nhiên phải tự mình chăm sóc con.
Ta luống cuống ôm lấy con gái, niềm vui sướng khi được gặp lại con khiến ta hoảng loạn, chỉ biết dập đầu cảm tạ phu nhân.
“Đại ân đại đức của phu nhân, nô tì cả đời không quên!”
Phu nhân đỡ ta đứng dậy.
Nàng khuyên ta nên dành thời gian học chữ, càng biết nhiều thì càng dễ dạy dỗ con cái.
Nàng cũng hỏi ta học sách thế nào rồi, có điều gì không hiểu thì có thể hỏi nàng bất cứ lúc nào.
Ta lại cảm tạ không ngớt, chỉ muốn ngay lập tức đổi họ theo họ Giang của nàng.
Phu nhân cười dở khóc dở, rời đi, trước khi đi còn nhẹ nhàng véo má ta, dặn ta nhớ chăm chỉ học hành.
Ta vui mừng không biết làm sao mới phải, ôm con gái thay hết những chiếc áo yếm mà ta đã thêu từ trước.