Trời Đất Rộng Lớn, Ta Tự Do - Chương 4:

Cập nhật lúc: 2024-10-24 07:16:46

Ngắm nhìn mãi.

 

Hôn rồi lại hôn.

 

Thật nhỏ bé, thật mềm mại.

 

Đây là con ta.

 

Ta đã làm mẹ!

 

Ta bế con gái ra vườn, ngồi trên xích đu dưới giàn dưa mà đung đưa, đùa giỡn khiến con bé cười liên tục.

 

Nhưng con đang cười thì đột nhiên khóc òa lên.

 

V.ú nuôi nói là con đói, không có gì nghiêm trọng.

 

Ta vốn đang căng sữa, liền không phiền đến v.ú nuôi, tự mình lóng ngóng cởi áo ra để cho con b.ú.

 

Cảm giác thật kỳ lạ, thậm chí có chút khó chịu.

 

Nhưng con bé thật đáng yêu, vừa b.ú sữa vừa đưa tay nhỏ nhắn ra muốn sờ mặt ta.

 

Dù sao cũng là con ruột, biết thương mẹ.

 

Ta nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ của con, vừa hát khẽ ru con.

 

Trong khoảnh khắc ngập tràn hạnh phúc ấy, đột nhiên bên tai ta vang lên tiếng thét kinh ngạc của Tiểu Thúy.

 

“Hầu gia!”

 

Mọi người đều vội vàng quỳ xuống.

 

Ta ngơ ngác ngẩng đầu lên, chỉ thấy hầu gia đang đứng ở cổng tiểu viện, không biết đã đứng đó bao lâu, trên môi còn thoáng nụ cười, trong ánh mắt sâu thẳm dường như có dòng nước ngầm cuộn chảy.

 

Ta vội vàng kéo lại áo, bế con quỳ xuống chào.

 

Đứa bé bị cắt ngang bữa bú, không hài lòng mà khóc toáng lên, vừa quẫy đạp vừa kéo tung áo ta.

 

Ta xấu hổ đến đỏ bừng mặt, không biết làm gì, lúc này hầu gia mới rộng lòng tha cho ta đứng lên.

 

Ta như được đại xá, vội vàng quay lưng lại, vừa dỗ dành con vừa chỉnh lại quần áo.

 

Hầu gia liền gọi vú nuôi bế đứa bé đi, sau đó kéo lấy tay ta, cười nhạt, giọng nói trầm khàn.

 

“Ngươi, vào phòng hầu hạ.”

 

Bây giờ đang là tiết xuân tươi đẹp, nhưng ta lại cảm thấy như rơi vào hố băng.

 

12

 

Hầu gia khác hẳn mọi khi, từ ban ngày giày vò đến tận đêm khuya, rồi lưu lại tiểu viện.

 

"Thật không ngờ, chỉ trong chớp mắt ngươi đã trở nên ngọt ngào, quyến rũ đến vậy."

 

Sáng hôm sau, ta bị tiếng khóc của con làm tỉnh giấc, tinh thần mơ màng, toàn thân đau nhức, nhưng vẫn phải dậy hầu hạ hầu gia.

 

Hắn nhéo nhẹ mặt ta, đầy ý vị mà liếm môi.

 

"Đúng như tên gọi, tàu hũ này quả thực mềm mại, ngọt ngào, ăn mãi không chán."

 

Ta như bị sét đánh.

 

Nam tử trước kia phong thái cao ngạo, thanh tao thoát tục giờ đây lại bộc lộ ra bộ mặt phóng đãng, trọng sắc thế này sao?

 

Chẳng lẽ đây mới là bản chất của hắn?

 

Hay là do tác dụng của những loại thuốc bí truyền kia?

 

Sau khi thỏa mãn, hắn thay y phục, tinh thần sảng khoái mà rời đi.

 

Chỉ còn lại ta, người đầy những vết bầm tím, ngã khuỵu trên đống chăn chiếu hỗn loạn.

 

Bà vú già hân hoan, rộn ràng chỉ bảo đám nha hoàn, gia nhân mở cửa sổ thông gió, thay chăn đệm, rồi nhấc ta - người đã kiệt sức - vào trong bồn tắm đầy thuốc lạ.

 

"Bà vú không nhìn lầm, ngươi đúng là một kẻ càng lớn càng mị hoặc!”

 

"Vừa mới hết ở cữ mà đã khiến hầu gia phá lệ đến đây, ngươi thật có triển vọng!”

 

"Cố gắng thêm chút nữa, hạ sinh cho Hầu phủ vài đích tử, ngươi sẽ có những ngày tháng tốt đẹp về sau."

 

Vừa nói, bà ta vừa đặt tay lên bụng ta, vừa xoa nắn.

 

Ta không thể chịu nổi nữa, nắm lấy tay bà ta và gạt mạnh ra.

 

Ngay lập tức, bà ta vung tay tát thẳng vào mặt ta!

 

Bà ta còn hung hăng nắm lấy cằm ta, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt.

 

"Làm thiếp thì phải biết giữ đúng bổn phận của thiếp.”

 

“Hầu gia yêu thương ngươi, đó là phúc phần lớn lao của ngươi.”

“Chớ nên không biết điều, tiểu nữ tàu hũ."

 

Hầu gia liên tục ở lại tiểu viện suốt bảy ngày.

 

Sau khi bị đánh đòn cảnh cáo, ta hoàn toàn phục tùng.

 

Nhưng mỗi khi nghe tiếng khóc của con vọng lại từ phía ngoài rèm, lòng ta lại quặn thắt, nước mắt rơi lặng lẽ.

 

Cảnh ta ướt đẫm nước mắt, yếu ớt mà vẫn phải làm tròn bổn phận lại càng khiến hầu gia thích thú, hắn đòi hỏi ta ngày càng nhiều.

 

Bà vú già vô cùng hả hê, lại không biết từ đâu tìm về đủ kiểu "chiêu trò mới", dặn ta phải học hỏi và áp dụng thật cẩn thận...

 

Suy nghĩ mãi, cuối cùng ta quyết định bế con đi tìm phu nhân.

 

13

 

Ngày hôm đó, trời mưa tầm tã. Phu nhân ở trong tĩnh thất, trông có vẻ gầy hơn trước, càng thêm vẻ cao quý, lạnh lùng. Khi nhìn thấy ta, ánh mắt nàng có phần dò xét.

 

Ta quỳ xuống, ôm chặt nữ nhi của ta trong lòng, cầu xin phu nhân hãy nhận hài nhi vào danh nghĩa của nàng, để nó ở lại viện của nàng.

 

"Nguyên do?"

 

Ta chỉ nói rằng mình thân phận thấp hèn, có thể sinh con nối dõi cho hầu phủ đã là phúc lớn, thực không xứng đáng tự mình nuôi dưỡng con cái.

 

Không chỉ nữ nhi này, mà những hài nhi ta sinh ra sau này cũng đều là con của phu nhân, ta tuyệt đối không dám tham lam.

 

Phu nhân không hài lòng: "Ta muốn nghe sự thật."

 

Ta cắn môi, cuối cùng chỉ có thể nói thật lòng mình.

 

Tì thiếp, suy cho cùng chỉ là món đồ để mua vui.

 

Chủ nhân vui thì có thể trêu đùa, không vui thì đánh đập, bán đi, thậm chí là giết chết, cũng không ai nói một lời.

 

Nếu con ta ở lại bên cạnh ta, thì nó cũng chỉ là đứa con của một tì thiếp, khó tránh khỏi số phận hèn mọn như ta, sống trong sự dày vò, khinh bỉ, ngay cả việc học chữ cũng có thể bị người ta khinh thường.

 

Nếu ta không nhẫn tâm xa rời con cái, làm lỡ dở cả đời nó, thì ta thực sự không xứng làm mẹ.

 

Trước khi đến đây, Tiểu Thúy đã định sửa soạn cho ta tươm tất, nhưng ta từ chối.

 

Không son phấn, không trang sức, ta để mặt mộc, ôm con đến đây.

 

Để phu nhân thấy rõ khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt sưng đỏ, những vết đỏ loang lổ trên cổ và vết bầm tím trên cổ tay ta.

 

Để nàng có thể xác nhận rõ ràng.

 

Ta chỉ là một món đồ chơi nhỏ bé, không có chỗ dựa, dễ dàng bị người khác kiểm soát, sẽ không bao giờ là mối đe dọa đối với nàng.

 

Con ta là của nàng.

 

Ta cũng là của nàng.

 

Phu nhân lặng lẽ nhìn ta, không nói một lời.

 

Lúc này, ngực ta đau nhức vì căng sữa, vết sữa tràn ra loang trên vạt áo.

 

Một luồng khí hòa trộn giữa mùi sữa và hương thơm thoang thoảng lập tức tràn ngập không gian.

 

Phu nhân nhíu mày, ánh mắt trở nên khó đoán, đôi môi mấp máy như muốn nói nhưng rồi lại thôi.

 

Ta xấu hổ đến bật khóc, để mặc mình run rẩy, hổ thẹn trước ánh nhìn của nàng.

 

Cuối cùng, nàng thở dài, bảo mọi người đưa đứa trẻ đi, chỉ để lại một mình ta.

 

Nàng bước đến bên ta, ngồi xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào ta, nhẹ nhàng nói.

 

"Ngươi có biết, cả nhà ngươi đều đã mất rồi không?"

 

Bên ngoài, một tiếng sấm chói tai vang lên dữ dội.

 

14

 

Ngày ta bị xét xử trước lão phu nhân, bà đã đồng ý cho ta ứng trước ba tháng tiền tiêu để gửi về cứu giúp gia đình.

 

Khi ta mang thai, họ cũng đã đồng ý mỗi tháng gửi một nửa tiền tiêu của ta về nhà.

 

Quản sự bà bà từng nói gia đình ta đã nhận được tiền trợ cấp, và cuộc sống của họ đã khá hơn...

 

Hóa ra, tất cả đều là dối trá.

 

Lão phu nhân bề ngoài tỏ ra hiền từ, nhân hậu, nhưng thực ra lại rất chán ghét việc ta vừa vào phủ đã vội lo lắng cho gia đình mẹ đẻ, còn dám cãi lại và không chịu phục tùng, nên không bao giờ có chuyện bà cho phép gửi tiền về nhà.

 

Còn mẹ con nhà họ Điền, giới thiệu ta vào hầu phủ để nhận được tiền thưởng, rồi tham luôn số tiền bán thân của ta, chẳng để lại cho gia đình ta một đồng xu.

 

Điền Đại giả vờ giúp ta chạy việc, thực ra chỉ muốn chiếm đoạt trang sức của ta thêm lần nữa.

 

Tồi tệ hơn, tên Trương Tam khốn nạn, mặc kệ cha mẹ ta đang bị thương, đã đến nhà cướp bóc những thứ còn sót lại, đến cả chăn màn cũng không chừa.

 

Đệ đệ ta đã khóc lóc chạy đến hầu phủ tìm ta, nhưng còn chưa kịp vào cửa thì đã bị gia nhân đánh đập rồi vứt ra xa.

 

Giữa trời đông giá rét, cha mẹ ta, đệ đệ ta đều mang vết thương, chịu đói chịu rét, bệnh tình càng thêm trầm trọng.

 

Dù như thế, Trương Tam và nhà họ Điền vẫn không buông tha, còn muốn kiếm nốt những gì cuối cùng từ gia đình ta!

 

Chúng đã vô nhân tính đến mức bắt cóc đệ đệ ta, bán vào kỹ viện nam!

 

Cha mẹ ta liều mình ngăn cản, nhưng bị đánh đến thoi thóp trên mặt đất, và qua đời ngay trong đêm đó.

 

Còn đệ đệ ta, sau ba ngày bị hành hạ trong kỹ viện, cũng tắt thở.

 

Ba thi thể bị lột trần, ném xuống bãi tha ma...

 

Vậy mà ta lại không hề hay biết, còn sinh con cho hầu phủ này!

 

Chẳng trách những miếng đậu khô không phải do mẹ ta làm...

 

Chẳng trách ta lại thấy mẹ mình trong giấc mơ khi sinh khó...

 

Chẳng trách bà quản sự không chịu giúp ta gửi thư về nhà...

 

Thì ra, họ đã chết ở bãi tha ma, bị chó hoang gặm nhấm đến không còn nguyên vẹn!

 

Ta bị giam cầm trong hầu phủ này, chịu đủ dày vò, cứ nghĩ rằng nếu mình ngoan ngoãn, hiền lành, biết vâng lời, thì có thể mang lại sự bình yên cho gia đình.

 

Nhưng ta không đủ khôn ngoan để nhận ra rằng mạng sống của gia đình ta quá thấp kém! Quá rẻ rúng!

 

Thậm chí còn không bằng loài côn trùng!

 

Tim ta đau như dao cắt, cả người run rẩy, không còn đủ sức để quỳ, ta ngã xuống đất.

 

Đôi tay mềm mại như hoa lan của phu nhân giờ đây tựa móng vuốt diều hâu, túm chặt lấy vai ta, kéo ta dậy.

 

Ngoài trời sấm chớp đùng đùng, ánh sáng lóe lên khiến khuôn mặt nàng trở nên u ám, lạnh lùng và độc ác.

 

"Ngươi có muốn báo thù không?”

 

"Khi kẻ ác bị trừng phạt, người chết mới có thể yên nghỉ.”

 

"Cha ta, đứa con chưa kịp chào đời của ta, cũng đều đang đợi ta trả thù cho họ!"

 

Phu nhân kể, năm xưa lão hầu gia ở Giang Thành đã nhận hối lộ và bán quan chức cho Tam hoàng tử Tấn vương ở kinh thành, nhưng cha nàng - Giang tuần phủ - đã phát hiện ra.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.