Trọng Sinh Trở Về Báo Thù - Chương 3:
Cập nhật lúc: 2024-10-30 07:49:52
Ta phản bác: "Đó cũng là phụ mẫu của chàng."
Hắn giận dữ chửi lớn: "Nàng nói nhảm!”
"Nói thật cho nàng biết, buôn bán muối lậu là trọng tội, nhẹ thì bị lưu đày, nặng thì chém đầu. Nếu bây giờ nàng đem gia sản Vân gia quyên tặng cho quốc khố, may ra còn có thể cứu họ!"
Ta cười lạnh.
Quyên tặng cho quốc khố?
Chẳng phải cuối cùng cũng rơi vào tay Tam công chúa và Lục hoàng tử sao?
Chỉ là đem tiền nộp cho kẻ địch mà thôi!
Ta lập tức từ chối: "Người ngay thẳng không sợ điều tiếng, ta tin rằng Hoàng thượng nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho phụ mẫu ta."
Thấy ta không chịu nghe lời, Thẩm Hoài Sơn cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật:
"Nàng thật cứng đầu! Người đâu, từ hôm nay trở đi, cấm túc phu nhân, mỗi ngày chỉ cho một bữa ăn, cho đến khi nàng chịu quyên tặng gia sản!"
8
Những ngày bị cấm túc không khổ cực như ta tưởng.
Chưa nói đến việc toàn bộ nha hoàn trong phủ đều nhờ vào của hồi môn của ta để nhận lương hàng tháng.
Không ai dám làm khó ta.
Các tiểu thiếp cũng nhớ ơn ta lúc trước, thỉnh thoảng còn mang bánh đến cho ta lót dạ.
Thuần tiểu thiếp lén lút đưa bánh quế hoa cho Trúc Quân, mắt rưng rưng: "Thiếu gia bây giờ càng ngày càng khó đoán, nếu phu nhân xảy ra chuyện, những ngày tháng ở trong phủ của bọn ta e là sẽ càng khổ sở, phu nhân nhất định phải giữ gìn sức khỏe, xin đừng lo lắng."
Ta hiểu cảm xúc của Thuần tiểu thiếp.
Thẩm Hoài Sơn không xem các thiếp thất là người, ta lại bị cấm túc, cho nên các tiểu thiếp cảm thấy nguy hiểm cận kề.
Nếu ta bị đuổi, số phận của họ sẽ còn thê thảm hơn.
Trong phủ, ngoại trừ Thẩm Hoài Sơn và phụ mẫu của hắn, còn lại không ai muốn ta gặp chuyện.
9
Khi vụ án sắp kết thúc, cả Thẩm gia, ai cũng trở nên lo lắng thấy rõ.
Thậm chí cả chương phụ cũng đến uy hiếp ta: "Nếu Vân gia bị lưu đày, thì Thẩm gia cũng không chứa nổi một tội phụ như ngươi. Nếu ta là ngươi, bây giờ ta sẽ treo cổ tự tử, để khỏi làm tổn hại đến danh dự Thẩm gia!"
Quân mẫu đứng bên cạnh cười trên nỗi đau của ta, dường như chắc chắn rằng ngọn lửa này sẽ không bao giờ lan đến Thẩm gia.
Ta kiên quyết đáp lại: "Từ khi gả vào Thẩm gia, con chưa từng phạm vào bảy điều cấm, cớ sao lại phải chết?”
"Nếu Thẩm gia sợ, thì cứ viết hưu thư!"
Hai chữ "hưu thư" vừa thốt ra, cả gian phòng lập tức im lặng.
Ngay cả Thẩm Hoài Sơn cũng nhíu mày.
Ta biết, họ chắc chắn sẽ không viết, và càng không dám tuyên hoà ly với ta vào lúc này.
Vụ án còn chưa xét xử xong, nếu Thẩm Hoài Sơn công khai hoà ly với ta.
Chẳng khác nào hắn tham sống sợ chết, vứt bỏ phu nhân của mình khi khó khăn.
Quan Ngự Sử ở kinh thành có thể kết tội hắn đều hắn đến Lĩnh Nam!
Các thư sinh trong thiên hạ cũng sẽ coi thường hắn.
Quả nhiên, Thẩm Hoài Sơn, kẻ hèn nhát ấy, lại rút lui.
"Phu nhân nói gì vậy, ta luôn mong muốn cùng nàng một đời một kiếp một đôi, sao có thể bỏ nàng được?
"Nhưng mà, Tử Tân, khó khăn lắm nàng mới có được danh tiếng hiền đức tại kinh thành, nếu để chuyện nàng vì tiền bạc mà bỏ mặc phụ mẫu lan truyền ra ngoài, thì làm sao có thể xứng đáng đứng bên cạnh ta?"
Ta cười lạnh lùng: "Nếu chàng thấy không xứng, cứ việc bỏ ta."
Nụ cười trên mặt Thẩm Hoài Sơn dần biến mất: "Ta lo lắng cho danh tiếng của nàng như thế, vậy mà nàng lúc nào cũng làm khó ta.”
"Trên đời làm gì có nữ nhân nào ích kỷ như nàng?"
Ta hít một hơi thật sâu, suýt nữa bị ngất đi vì những lời vô lý này!
Ta từng nghe nói có ghi chép trong sách cổ rằng, ở thảo nguyên có loài sói khoác lông cừu.
Nhưng chẳng ai nói với ta rằng, còn có loài chó khoác da người!
Chờ mọi người rời đi hết, ta uống liền ba chén nước, mới miễn cưỡng đè nén cơn giận trong lòng.
Phụ mẫu tất nhiên ta phải cứu!
Nhưng không thể trông cậy vào cái lũ lòng lang dạ thú này.
Từ sớm, trước khi phụ mẫu ta về quê, họ đã dùng mười vạn lượng vàng đưa đến trước cửa Đông Cung.
Một nửa tài sản quyên tặng cho Đông Cung, không cầu lợi lộc, chỉ mong được giúp đỡ trong lúc nguy nan.
Ta đã tính kỹ, nếu Lục hoàng tử tha cho Vân gia, thì số tài sản đó xem như là để mua một chỗ dựa vững chắc.
Còn nếu Lục hoàng tử không tha, nhưng Thái tử lại ra tay cứu giúp, thì ta sẽ đưa ba mươi vạn lượng vàng giấu ở ngôi miếu hoang ngoài thành vào Đông Cung.
Nhưng dù tính toán kỹ lưỡng thế nào, ta cũng không ngờ rằng Thẩm gia lại ra tay trước ta một bước!
10
Đêm khuya, một trận hỏa hoạn lớn lan vào phòng, ngọn lửa cháy đến sát giường.
Ta hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cả cơ thể lại không thể cử động.
Trong đầu vang lên một giọng nói: "Dậy mau! Mau kêu cứu! Chạy đi!!!"
Nhưng cả người ta dường như không có chút sức lực nào, ngay cả mí mắt cũng không thể nhấc lên.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa đang dần cháy đến cánh tay ta.
Cuối cùng, dưới tác dụng của thuốc, mắt ta từ từ khép lại.
Trong giây phút cuối cùng trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, dường như ta thấy bóng dáng hoảng loạn của Trúc Quân.
Khi ý thức trở lại, bên tai ta tràn ngập tiếng khóc lóc hỗn loạn. "Đại phu, mau xem phu nhân nhà ta!"
"Hu hu hu, Trúc Quân tỷ tỷ, tỷ không thể chết, lửa đã được dập tắt rồi! Tỷ mau mở mắt ra đi!"
Chưa kịp mở mắt hoàn toàn, ta đã vô thức hét lên: "Mau cứu Trúc Quân trước!"
Khi ta mở mắt ra và nhìn rõ cảnh tượng trước mặt, ta suýt nữa lại ngất đi một lần nữa.
Sân viện đã bị thiêu rụi hoàn toàn, y phục và khuôn mặt của các tỳ nữ bên cạnh ta đều lấm lem tro bụi vì cố gắng dập lửa.
Một nửa người của Trúc Quân đã bị cháy đen xì. Có lẽ ai đó đã kịp phát hiện và dập tắt lửa trên người nàng, nên thi thể mới giữ lại được một nửa.
Tỳ nữ đang ôm Trúc Quân khóc nức nở: "Phu nhân, đừng nhìn nữa, tỷ ấy... đã chết rồi!"
Ta nhìn chằm chằm vào cánh tay bị bỏng của ta, không khóc thét, không bi lụy, cũng không chạy đi tìm Thẩm Hoài Sơn, kẻ đầu sỏ gây nên tất cả.
Khi hoàn hồn lại, ta tự tát mình một cái thật mạnh!
"Chát"
Các tỳ nữ đều kinh ngạc, ôm lấy tay ta khóc lóc.
"Phu nhân, người làm gì vậy? Đây không phải lỗi của người! Lửa đến thật bất ngờ, Trúc Quân tỷ chết là để cứu phu nhân, tỷ ấy tự nguyện mà!"
Ta lau nước mắt trên mặt, cố gắng kiềm chế giọng run rẩy:
"Đây là lỗi của ta, ta quá ngây thơ, cứ tưởng nhượng bộ sẽ có kết quả tốt. Nhưng ta đã quên, bọn chúng xem việc giết người như một trò chơi."
Sau khi lo liệu xong cho Trúc Quân, ta nhanh chóng thay y phục mới, sửa soạn chỉnh tề rồi đi tìm Thẩm Hoài Sơn.
11
Lúc này, Thẩm Hoài Sơn đang vui vẻ đùa giỡn cùng vài tiểu thiếp.
Thấy ta, hắn như gặp phải ma.
"Nàng... nàng... nàng không chết sao?"
Ta mỉm cười dịu dàng: "Phu quân yên tâm, nhờ có hạ nhân phát hiện kịp thời, nên ta không sao."
Thẩm Hoài Sơn cố gắng thu lại vẻ thất vọng, lập tức giả bộ làm một phu quân tốt: "Không sao là tốt rồi. Nhưng mà, nàng cũng thật là, quản lý hậu viện thế nào mà để gian phòng của nàng bốc cháy, chẳng biết bình thường nàng quản lý phủ như thế nào.”
"May mà mẫu thân phát hiện kịp thời, dập tắt lửa, nàng mới không sao. Sau này phải hiếu kính với mẫu thân nhiều hơn, biết chưa?"
Ta suýt nữa không kìm được mà muốn vặn đầu hắn ra!
Nhờ ơn mẫu quân?
Thẩm Hoài Sơn còn dám nói ra những lời này!
Kiếp trước ta chỉ nghĩ hắn vì công danh lợi lộc mà giết người đoạt tài.
Nhưng giờ ta nhận ra, hắn vốn đã xấu xa từ gốc rễ.
Trong lúc ta còn đang tức giận, quản gia hốt hoảng chạy vào: "Thiếu gia, không hay rồi... tất cả đều mất sạch!"
Thấy ta, quản gia vội vàng nói lại, cố gắng nặn ra nụ cười: "Phu nhân cũng ở đây à, lão nô lỡ lời, thật ra mọi chuyện đều tốt. Vân gia đã được minh oan tội buôn bán muối lậu, để tạ ơn hoàng ân, họ đã quyên tặng một nửa gia sản cho quốc khố.”
“Hoàng thượng thương cảm cho thương nhân vất vả, còn ban cho một tòa phủ đệ, tặng thêm trăm tấm lụa gấm. Ngài còn khen ngợi lão gia Vân gia biết tiến lùi hợp thời!"
Ta mỉm cười.
Quản gia cầm tiền của ta mà lại dám ở sau lưng đâm ta một nhát!
"Tốt, quả nhiên là tin vui! Ta sẽ thưởng cho ông hậu hĩnh!"