Trọng Sinh Trở Về Báo Thù - Chương 4:
Cập nhật lúc: 2024-10-30 07:50:43
Quản gia cười cợt dập đầu: "Tạ ơn phu nhân!"
Sau đó hắn đứng chờ, mắt sáng lên, đợi ta ban thưởng bạc.
Nhưng ta chỉ mỉm cười: "Thánh ân sâu dày, tiền thưởng của ngươi cứ đem quyên tặng cho chùa, để cảm tạ ân đức của Hoàng thượng. Có phải rất tốt không?"
Nụ cười của quản gia cứng lại trên khuôn mặt, suýt nữa thì khóc.
Nhưng hắn vẫn phải gật đầu: "Tốt! Quá tốt!"
Ngay sau đó, hắn lén lút đến gần ta, thì thầm vào tai: "Phu nhân, lão nô có thể không cần bạc, nhưng những người bên dưới đều cần phải được chăm lo, nếu không bọn họ sinh lòng bất mãn thì phải làm sao?"
Tháng trước, ta đã đưa cho quản gia một trăm lượng bạc để hắn thăm dò tin tức.
Thế nhưng lúc ta bị cấm túc, hắn chẳng truyền tin tức nào vào cho ta.
Ra là hắn nghĩ ta là kẻ ngốc!
"Ta không tin có ai lại vì mấy lượng bạc mà phản bội ta. Nếu có sinh lòng phản trắc, chắc chắn là do ngươi quản lý không tốt!"
Mặt quản gia tái xanh, sau đó xám ngắt. Cuối cùng, hắn cụp mặt lui ra ngoài.
12
Đợi mọi người rời đi, ta quay lại nhìn Thẩm Hoài Sơn.
Chỉ thấy hắn đang cúi đầu lẩm bẩm: "Không thể nào, ta rõ ràng... sao lại có thể để lộ chuyện này được?”
"Giờ phải làm sao để giải thích với Điện hạ đây?"
Ta lặng lẽ tiến đến gần, bất ngờ hỏi: "Giải thích với ai?"
Thẩm Hoài Sơn giật mình, vội lắc đầu: "Không có gì, ta đang nghĩ cách làm sao để đón nhạc phụ, nhạc mẫu về cho chu đáo thôi."
Hắn nhanh chóng thay đổi biểu cảm.
Ta cũng chẳng muốn đôi co với hắn, liền đi thẳng vào vấn đề: "Ba tháng nữa là đến buổi đi săn mùa thu. Nhờ ơn ban thưởng của Hoàng thượng, ta muốn đến trường săn để quỳ tạ Hoàng ân. Nếu phu quân mang ta theo, biết đâu có thể để lại ấn tượng tốt với Hoàng thượng, sau này con đường thăng tiến sẽ thuận lợi hơn."
Nghe ta nói vậy, ánh mắt Thẩm Hoài Sơn sáng lên, lần đầu tiên hắn thật lòng nói: "Tử Tân, nàng đúng là hiền thê của ta.”
"Lần này đi săn mùa thu, nàng nhất định phải đi cùng ta!"
Nói xong, hắn còn định thưởng cho ta bằng cách muốn ta hầu hạ hắn tối nay.
Ta lấy cớ gian phòng của mình vừa bị cháy, bèn sắp xếp hai tiểu thiếp khác đến hầu hạ hắn.
Khi ta quay người rời khỏi, nụ cười trên mặt liền biến mất không dấu vết.
Phụ mẫu ta đã bình an vô sự, lẽ ra ta nên vui mừng mới phải.
Nhưng giờ đây, dù thế nào cũng không thể vui nổi.
Ban đầu, ta định nhân dịp đi săn mùa thu cứu Thái hậu để cầu xin một cơ hội hoà ly, nhường Thẩm Hoài Sơn lại cho Tam công chúa.
Sau đó, ta sẽ cùng phụ mẫu rở về quê nhà làm ăn.
Nhưng cái chết của Trúc Quân khiến ta nhận ra rằng ta đã quá ngây thơ!
Làm sao Tam công chúa có thể cho phép ta toàn mạng rời đi?
Thẩm Hoài Sơn không chịu hoà ly, thậm chí còn phóng hỏa để giết ta, sao hắn có thể để ta sống sót mà rời khỏi đây?
Trời quá cao.
Cung điện quá xa.
Từ nhỏ ta luôn khắc ghi thứ tự giai cấp sĩ, nông, công, thương, xem mình là kẻ thấp hèn.
Ngay cả khi tái sinh, ta cũng không dám ra tay với Tam công chúa và Thẩm Hoài Sơn, cùng lắm chỉ là làm khó dễ họ chút ít.
Nhưng giờ ta đã hiểu ra.
Để sống sót, để báo thù cho Trúc Quân, bọn họ nhất định phải chết!
13
Ngày khởi hành, Thuần tiểu thiếp đột nhiên bám riết lấy Thẩm Hoài Sơn, khăng khăng đòi đi theo.
Thẩm Hoài Sơn muốn đồng ý nhưng lại không dám.
Ta hào phóng lên tiếng giải vây: "Thuần tiểu thiếp luôn biết cách chăm sóc chàng, đi đường lại buồn tẻ, có thêm một bông hoa bên cạnh, chẳng phải thật tuyệt sao?"
Có lẽ hắn nghĩ đến tính khí nóng nảy của công chúa, nên liền thuận theo mà nói: "Nếu phu nhân đã đồng ý, nàng hãy thay y phục nha hoàn rồi theo sau."
Đợi Thuần tiểu thiếp đi thay đồ, hắn còn làm ra vẻ trách móc ta vài câu: "Nếu không nể mặt nàng, ta tuyệt đối không cho phép nàng ấy đi theo đâu."
Nhưng ta lại thấy rõ hắn rất vui mừng.
"Phải, phải, đúng là ta nên giữ thể diện cho chàng."
Để lại một câu nói đầy ẩn ý, sau đó ta đi lên xe ngựa trước.
Thẩm Hoài Sơn và Thuần tiểu thiếp ngồi trên chiếc xe ngựa phía sau.
Khi đến trường săn, Thuần tiểu thiếp với ánh mắt long lanh, khuôn mặt ngượng ngùng bước xuống từ xe ngựa.
Vừa quay người lại, một bóng dáng quý phái xuất hiện ngay trước mắt ta.
Nữ nhân ấy nhìn ta đầy kiêu ngạo, ánh mắt khinh bỉ không chút che giấu: "Vị này chính là Thẩm phu nhân nổi danh khắp kinh thành? Dáng vẻ thế này, bảo sao phải nạp thiếp cho phu quân, nếu không làm sao có thể giữ được trái tim của hắn!"
Ta cung kính hành lễ: "Tham kiến Công chúa điện hạ. Ngài nói đùa rồi, nạp thiếp cho phu quân là vinh hạnh của thần. Vinh hạnh này không phải ai bên ngoài cũng có được."
Hai chữ "bên ngoài" như một nhát dao đâm thẳng vào lòng Tam công chúa, khiến nàng càng tức giận.
"Nghe nói Vân gia buôn bán muối lậu, trong kinh thành chẳng có ai có sinh mẫu ngồi trong đại lao như ngươi, ngươi không thấy xấu hổ sao?!"
Ta mỉm cười đáp: "Hoàng thượng đã cho người điều tra sáng tỏ mọi chuyện, trả lại sự trong sạch cho cha mẹ thần. Công chúa nói Vân gia buôn bán muối lậu, có phải là không hài lòng với quyết định của Hoàng thượng không?"
"Ta không có! Ngươi đừng nói bậy!"
Tam công chúa thật sự bối rối, giọng nói của nàng lộ rõ vẻ gấp gáp.
Mẫu thân của nàng chỉ là một cung nữ, sau này nàng được Trân phi nuôi dưỡng. Tuy nhiên, Trân phi đã có nữ nhi ruột, nên cách đối xử với Tam công chúa cũng chỉ là hình thức bên ngoài.
Các công chúa khác trong hoàng cung đều đã được mở phủ công chúa, chỉ riêng Tam công chúa đến năm hai mươi tuổi mới bắt đầu bàn chuyện hôn nhân. Điều này cho thấy nàng thực sự là người ngoài lề trong hoàng cung.
Chỉ có thể tìm chút cảm giác cao quý từ những phu nhân thấp kém như ta, một phu nhân quan bát phẩm.
Không thể hạ bệ được ta, Tam công chúa lập tức quay sang chỉ tay sai khiến Thẩm Hoài Sơn: "Thẩm đại nhân, nghe nói ngươi tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, hãy dạy ta bắn tên, sao còn chưa cảm tạ ân điển?"
Nhưng trước mặt bao người, Thẩm Hoài Sơn không dám lộ ra mối quan hệ vụng trộm giữa hắn và công chúa, hắn quay đầu nhìn ta.
Ta vui vẻ nói: "Phu quân, cứ đi đi, ta đồng ý mà."
Nghe vậy, Thẩm Hoài Sơn mới đi theo công chúa rồi rời đi.
Ta liếc mắt ra hiệu cho Thuần tiểu thiếp, nàng lập tức nhanh chân đi theo.
Những phu nhân đứng bên cạnh thấy vậy dường như cũng hiểu ra vài điều, liền thi nhau khen ta rộng lượng.
Ta đáp lại bằng những nụ cười và những lời khách sáo, đợi cơ hội đến rồi lặng lẽ rời đi.
14
Theo dấu hiệu đã được sắp xếp sẵn trên đường, ta đi đến một con suối hẻo lánh.
Thuần tiểu thiếp đang nấp sau một gốc cây, thấy ta liền lấy ta ra hiệu.
Ta vội vàng bước đến ngồi xuống, chỉ thấy bên bờ suối có hai người đang đứng.
"Ngươi là người của ta, chỉ có thể làm chó của ta! Tại sao lại cần sự đồng ý của Vân Tử Tân mới được dạy ta bắn cung? Ngươi có ý gì?!"
"Côn chúa, xin hãy nghe thần giải thích..."
"Giải thích cái gì? Giải thích rằng ngươi chưa bán các tiểu thiếp, giải thích rằng ngươi chưa lấy được gia sản của Vân gia! Loại chó vô dụng như ngươi, chỉ có ta mới chịu dùng!"
Thẩm Hoài Sơn bị nàng mắng đến mức cúi đầu im lặng.
Tuy nhiên, có lẽ công chúa đã lâu không tìm thấy chút cao quý nào từ nam nhân, nàng liền vung roi quất thẳng vào cổ Thẩm Hoài Sơn.
Nàng ngạo nghễ ra lệnh: "Quỳ xuống!"
Thẩm Hoài Sơn ngoan ngoãn quỳ gối.
Tam công chúa lại nhấc chân lên: "Liếm!"
Thẩm Hoài Sơn miễn cưỡng thè lưỡi ra, liếm lên mũi giày của nàng.
Ta và Thuần tiểu thiếp cùng nhau tỏ vẻ buồn nôn.
Để leo lên cao, Thẩm Hoài Sơn đúng là không từ thủ đoạn nào.
Thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời, Tam công chúa nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn:
"Đúng rồi, làm chó của riêng ta. Bế ta về doanh trại đi!"
Thẩm Hoài Sơn không nói một lời, bế công chúa trở về doanh trại.
Thuần tiểu thiếp dưới thân phận nha hoàn cũng vào trại, bận rộn pha trà rót nước, hầu hạ quý nhân rửa chân.
Mặt trời còn chưa lặn, trong trại đã vang lên tiếng nước mập mờ.
Đêm đó, Thẩm Hoài Sơn không về.
Còn ta thì có một đêm yên bình.