Trọng Sinh Trở Về Báo Thù - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-10-30 07:51:16
15
Sáng hôm sau, Thẩm Hoài Sơn quay trở lại.
Thấy ta, hắn bỗng cư xử không tự nhiên, dùng tay che đi vết đỏ trên cổ: "Nhìn cái gì mà nhìn, cả đêm qua ta không về, nàng cũng chẳng thèm đi tìm? Làm ta phải ngủ ngoài bãi cỏ. Nếu ta bị cảm lạnh, tất cả đều là lỗi của nàng!"
Lại là cái thói đổ thừa quen thuộc.
Ta liền chuyển chủ đề: "Giờ cũng không còn sớm, chúng ta mau đi tạ ơn Hoàng thượng thôi."
Nghe đến "tạ ơn", sắc mặt Thẩm Hoài Sơn mới dịu đi đôi chút.
"Nhớ trước mặt Hoàng thượng phải nhắc đến ta, nói ta học vấn uyên thâm, từng viết bài thơ Lạc Dương phú nổi danh khắp kinh thành."
Ta gật đầu.
Mấy năm nay, ở kinh thành những tác phẩm nổi tiếng nhiều như cỏ mọc.
Lạc Dương phú của hắn thì có là gì cơ chứ?
Thần Đô phú hay Vũ Lâm phú mới là những tác phẩm nổi tiếng khắp nơi.
Dù sao, hắn cũng chỉ là quan bát phẩm, được tham gia buổi đi săn này đã là nhờ ân điển của Hoàng thượng.
Xung quanh Hoàng thượng đều có các đại thần nắm giữ các chức vụ quan trọng trong triều vây quanh, sao người con có thời gian để quan tâm đến lời tạ ơn của ta chứ?
Một tiểu thái giám bên cạnh chỉ nói chúng ta đợi một lát.
Trong lúc chờ đợi, Vũ Lâm quân mở lồng, thả một con hổ oai phong lẫm liệt ra.
Hoàng thượng vui vẻ nói: "Người nào có thể thuần phục con hổ này, sẽ trở thành phò mã của Cửu công chúa! Quan thăng tam phẩm, thưởng ngàn lượng vàng!"
Bên cạnh Hoàng thượng, Cửu công chúa mới mười sáu tuổi, hiếu kỳ quan sát, đưa đôi mắt tìm kiếm một đấng trượng phu trong đám người.
Cửu công chúa là con của Quý phi, được sủng ái hết mực.
Ta cố ý tiến lại gần Tam công chúa, buông lời cảm thán: "Quả không hổ danh là Công chúa được sủng ái nhất của Hoàng thượng, vạn phần yêu thương đều dành cho nàng ấy, ngay cả phò mã cũng phải được tuyển chọn kỹ lưỡng."
Tam công chúa nghe câu nói đó liền bị kích động, mặt mày tái mét, lập tức chạy về phía Thẩm Hoài Sơn.
Hoàn toàn không bận tâm đến các đại thần và mệnh phụ xung quanh.
Nhìn từ xa, ta thấy rõ vẻ kinh hãi trong mắt Thẩm Hoài Sơn.
Hắn liên tục nháy mắt ra hiệu cho Công chúa đừng chạy đến.
Nhưng Tam công chúa đâu thèm để ý?
Khi nàng cách Thẩm Hoài Sơn chỉ còn ba bước, thì con hổ bỗng nhiên gầm lên và lao tới.
Cùng lúc đó, một đám người áo đen đã được huấn luyện bài bản bất ngờ xông vào!
Những mũi tên bay tới từ bốn phương tám hướng!
16
Tiếng thét chói tai vang lên khắp nơi.
May mắn là ta đã có kinh nghiệm từ kiếp trước, biết chỗ nào là tạm thời an toàn.
Ta núp dưới một chiếc ghế, quan sát xung quanh.
Ngay khi đám người áo đen xuất hiện, Vũ Lâm quân đã vây quanh Hoàng thượng lại.
Bên cạnh Thái hậu cũng có nhiều vệ sĩ.
Nhưng đám thích khách rõ ràng nhắm vào Hoàng thượng, vì vậy khu vực gần Hoàng thượng cũng trở thành nơi nguy hiểm nhất.
Thậm chí Thái hậu và đội vệ sĩ cũng bị đám người áo đen tấn công, buộc phải chạy vào rừng lánh nạn.
Ngược lại, những vị đại thần có phẩm cấp thấp như ta lại ít gặp nguy hiểm hơn.
Dẫu vậy, Tam công chúa vẫn sợ đến mức khóc thét: "Hoài Sơn, cứu ta! Mau đưa ta chạy đi!"
Mọi người xung quanh đang tìm cách thoát thân, Thẩm Hoài Sơn liền bế Tam công chúa chạy thẳng.
Ta cũng nhân cơ hội lẻn vào rừng.
Theo con đường ở kiếp trước, trong lúc nguy hiểm nhất ta đã đỡ cho Thái hậu một đao.
Sau đó cõng Thái hậu đang bị ngất xỉu đi suốt một ngày một đêm.
Không thể để những khổ cực của ta trở thành vô ích, ta ấn mạnh tay vào nhân trung của Thái hậu, cố tình làm bà tỉnh lại.
"Thái hậu nương nương, người cuối cùng cũng tỉnh rồi. Người đừng lo lắng, dù có mất mạng, thần cũng sẽ bảo vệ người an toàn!
"Vết thương trên người nương nương, thần đã hái thảo dược đắp lên và băng bó cẩn thận rồi."
Thái hậu tỉnh lại, nhìn xuống vết thương đã được băng bó kỹ lưỡng, rồi lại nhìn vết thương còn đang chảy máu trên người ta, trong lòng cảm thấy vừa đau xót vừa cảm kích:
"Ngươi tên là gì? Ai gia sẽ trọng thưởng cho ngươi."
Ta liên tục lắc đầu: "Tên tuổi không quan trọng, quan trọng là long thể của Thái hậu không bị nguy hại. Thần đỡ nhát dao này cũng không phải là vô ích!"
Thực ra, ta đã mặc giáp sẵn từ trước và mang theo kim sang dược.
So với lần bị thương ở kiếp trước, vết thương lần này chỉ như gãi ngứa.
Ta tiếp tục cõng Thái hậu ra khỏi rừng rậm.
Khi đã đưa Thái hậu trở về an toàn, ta im lặng rời đi mà không nói một lời.
17
Khi ta về đến trại của mình, thứ ta nhận được ta vẫn là cái tát của Thẩm Hoài Sơn.
"Tiện nhân, nàng đã biến mất cả ngày lẫn đêm, rốt cuộc là đã đi đâu?
"Chẳng lẽ nàng nhân lúc hỗn loạn để tư tình với gian phu, phong lưu vui vẻ?"
Ta né sang một bên, giọng điệu đầy giễu cợt: "Không phải chàng đã thấy rõ rồi sao?"
Kiếp trước, hắn cũng cố tình hỏi một câu hỏi trong khi đã biết thừa câu trả lời.
Hắn cố ý buộc tội ta tư thông, khiến ta hoảng sợ, rồi ôm ta vào lòng an ủi, nói là lo lắng cho thanh danh của ta.
Nhưng thực chất là để cướp công lao cứu giá của ta!
Đánh một cái tát rồi đưa một quả táo ngọt.
Thẩm Hoài Sơn lúng túng nói: "Ta biết cái gì? Dù nàng có cứu được Thái hậu đi nữa, cũng không rửa sạch nghi ngờ nàng tư thông!"
"Tử Tân, đi ra ngoài cả đêm không về, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, thì thanh danh của nàng sẽ bị ảnh hưởng."
"Chi bằng như thế này, nàng nhường công lao cứu giá cho ta. Là nam nhân, ta không sợ những lời đàm tiếu, nàng cũng có thể giữ gìn sự trong sạch, chẳng phải rất tốt sao?"
Ta lạnh lùng cười: "Chàng nghĩ vậy là vì muốn tốt cho ta?"
Thẩm Hoài Sơn gật đầu liên tục.
Ta lùi lại một bước: "Được, nhường cho chàng đấy."
Thẩm Hoài Sơn lập tức chạy đi nhận công lao.
Nhưng hắn không biết, dù Thái hậu có hôn mê suốt quá trình, thì bà đã tỉnh lại giữa chừng.
Và ta còn có một bất ngờ lớn hơn dành cho hắn.
18
Trước doanh trại của Hoàng thượng, bóng dáng trong bộ hoàng bào vàng rực đứng trên đầu Thẩm Hoài Sơn.
"Trẫm hỏi ngươi, ngươi nói ngươi đã cứu Thái hậu?"
Thẩm Hoài Sơn phấn khởi đáp: "Đúng vậy, bệ hạ. Dù trải qua nguy hiểm, nhưng cuối cùng thần cũng đưa Thái hậu trở về bình an!"
Nghe xong, sắc mặt Hoàng đế không có chút vui mừng nào.
Trước đó khoảng một canh giờ, thái y đã bẩm báo rằng trên thân thể Thái hậu có nhiều vết thương do đao, tất cả đều đã được đắp bằng thảo dược để cầm máu.
Nếu đã đắp thuốc, thì ắt phải cởi bỏ y phục, những thứ nên thấy hay không nên thấy đều đã được nhìn thấy hết.
Hơn nữa, một số thảo dược phải nhai trong miệng mới có thể phát huy tác dụng rồi đắp lên.
Hoàng đế có lẽ không ngờ rằng có ngày mình phải bảo vệ thanh danh của Thái hậu!
Ta đứng nhìn từ xa, cũng có thể thấy rõ nét mặt không hài lòng của Hoàng đế.
Nhưng Thẩm Hoài Sơn vẫn hoàn toàn không hay biết gì, chìm đắm trong mộng tưởng thăng quan tiến chức.
"Người đâu, Thẩm Hoài Sơn có công cứu giá, phong làm Thẩm bá công!"
Chưa kịp để Thẩm Hoài Sơn nhận chỉ tạ ơn, Hoàng đế tiếp tục nói: "Nhưng hắn bất kính với Thái hậu, làm tổn hại đến long thể, ban chết!"
Ta không nhịn được, liền "phụt" một tiếng cười thành tiếng.
May mà bên cạnh có một nam tử đội mũ ngọc, ta liền vội vàng thu lại nụ cười.
Một khắc thiên đường, một khắc địa ngục.
Thẩm Hoài Sơn vạn lần không ngờ rằng đi lĩnh công lại thành ra đi lĩnh án tử, hắn hoảng sợ đến mức quỳ gối đập đầu xuống đất "bịch bịch":
"Bệ hạ xin tha mạng! Thần tuyệt đối không dám làm tổn hại đến long thể của Thái hậu, mong bệ hạ minh xét!"
Ngay khi Thẩm Hoài Sơn sắp bị kéo đi, tiếng hét của Tam công chúa vang lên: "Phụ hoàng, xin người hãy dừng lại!"
Thấy Tam công chúa đang lao đến, ta quay đầu lại, từ xa Thuần tiểu thiếp khẽ gật đầu với ta.
Một vở kịch hay sắp bắt đầu.