Trường Thọ - Chương 27: ngoại truyện 1 + 2
Cập nhật lúc: 2024-11-13 13:44:39
Ta có dự cảm rằng, mình sắp chết.
Căn bệnh này, không có thuốc chữa.
Từ ngày đầu tiên ta trọng sinh quay về, cơn đau này đã xuất hiện, và mỗi lần ta thay đổi mấu chốt trong số phận của Cố Lưu, cơn đau lại càng nhói buốt, khó chịu đựng.
Lão hòa thượng từng khuyên ta: "Nghịch thiên cải mệnh, ắt phải thay người gánh chịu nghiệp quả."
Ta dường như đã hiểu điều đó có ý nghĩa gì. Thiên mệnh xoay vần, mạng đổi lấy mạng.
Lão đã khuyên ta hai lần, nhưng ta chẳng bao giờ hồi đáp.
Lão không biết rằng, phản ứng đầu tiên của ta khi nghe lời ấy không phải là sợ hãi hay lùi bước.
Ta thấy may mắn vì trời cao đã cho ta một cơ hội để nghịch thiên cải mệnh, để gánh vác nghiệp quả thay cho Cố Lưu. Nhưng ta không muốn chết trước mắt hắn; ta thà chết ở một nơi không ai thấy, như vậy ít nhất sẽ không quá tàn nhẫn.
Cơn đau làm ta hoa mắt, không cẩn thận mà cả người lẫn ngựa đều trượt xuống một dốc tuyết, lăn vào trong lớp tuyết dày, rồi lại một lần nữa chìm vào vô thức.
Lần này, ta tỉnh lại vô cùng khó nhọc, dường như đã qua rất rất lâu. Ta cố gắng mở mắt và nhìn thấy Cố Lưu đang cõng ta, bước đi chật vật trong lớp tuyết sâu.
Có vẻ như đã qua nhiều ngày, nhìn hắn tiều tụy đến dễ vỡ.
Ta không nghĩ rằng hắn sẽ tìm thấy ta. Ngay cả bản thân ta còn chẳng biết mình đang ở đâu. Rất nhiều quan binh, đại thần đã tản ra để tìm kiếm, nhưng cuối cùng chỉ mình hắn là tìm ra ta. Giống như thuở xưa, khi chúng ta sống trong núi, hắn có thể băng qua từng dãy núi cao, từ Đông sang Tây, tìm kiếm không ngừng cho đến khi tìm thấy ta, khi ta trở về rất trễ. Mặt và tay hắn đầy những vết xước từ đám cỏ dại bên bờ nước phía Đông, và góc áo hắn mắc đầy hoa dại của vùng hoang mạc phía Tây.
Chỉ có hắn không bao giờ từ bỏ, nên luôn luôn tìm được ta.
Nhưng lần này, ta không thể theo hắn trở về.
Tuyết rơi trắng xóa trời đất. Nếu hắn có ký ức của kiếp trước, hẳn sẽ nhận ra rằng trận tuyết này giống hệt như trận tuyết ngày hắn chết. Những bông tuyết lạnh buốt dường như từ bên kia thời gian rơi về nơi này, mang theo cái lạnh quen thuộc mà không thể tránh khỏi.
Ta ghé sát tai hắn, nhẹ nhàng gọi: "Cố Lưu, thả ta xuống."
Cố Lưu thoáng giật mình, có chút vui mừng, thậm chí như nghẹn lời, gió lạnh làm hắn ho khan một lúc mới nói được: "A Đào, nàng tỉnh rồi sao?"
Một câu nói thừa thãi.
Nhưng hắn không chịu thả ta xuống, e ngại ta lại giở trò.
Quả nhiên, hắn rất hiểu ta.
Ta đổi cách khác, bất đắc dĩ kéo áo hắn, ghé gần lại, đặt một nụ hôn nhẹ lên má hắn. Nhân lúc hắn ngơ ngẩn, ta đâm cây kim đã tẩm độc vào da thịt hắn.
Cố Lưu loạng choạng vài bước, rồi cùng ta ngã xuống đất.
Ta lấy ra một viên thuốc, ép hắn nuốt xuống, trả lại cho hắn con dao găm ta giấu trong tay áo, nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, Cố Lưu, ta không thể ở bên cạnh chàng đến trăm tuổi nữa rồi. Ta đã lừa dối chàng."
Đó là viên thuốc khiến hắn mất đi ký ức, lần trước ta đã thử cho Cố Cẩm uống, rồi ở lại đó một thời gian để theo dõi và cải tiến. Lần này sẽ chỉ khiến hắn quên đi người mà hắn yêu nhất.
Tước đoạt ký ức của người khác là một hành động kiêu ngạo, ta vốn không định làm thế. Nhưng lúc này, có lẽ không còn cách nào khác tốt hơn.
Cố Lưu không thể cử động, cũng không thể nói, chỉ có đôi mắt là còn hoạt động, trừng trừng nhìn ta không dám chớp, trong ánh mắt ấy chứa đựng bao nhiêu cảm xúc mà ta không dám nhìn kỹ.
Ta cởi lớp áo ấm trên người, quấn lấy hắn, rồi đối mặt với trận tuyết bay loạn, trong cái nhìn vừa dịu dàng vừa tuyệt vọng của hắn, ta bước vào một vùng trắng xóa.
Đó là lần cuối cùng Cố Lưu nhìn thấy ta.
Có những cuộc chia ly đã vô hình được định trước ngay khi gặp mặt.
Từ đó, Liễu Thiêm biến mất, không ai tìm được dấu vết.
Thế gian này, không còn A Đào.
……
(Truyện được đăng bởi page Mỗi Ngày Chỉ Thích Làm Cá Muối, vui long k reup)
Ngoại truyện 1
Trở lại quá khứ, rốt cuộc là vì điều gì?
Có lẽ là để nghịch thiên cải mệnh, để bù đắp những tiếc nuối.
Cuối cùng, Vệ Khinh Vũ đã mang theo những chiếc bánh ngọt ngào của nàng đến biên cương, Liễu Hi Yên không bỏ lỡ người thị vệ bên cạnh nàng, Thập Ngũ nhìn thấy chủ tử của hắn vực dậy từ thất bại, Diệp Hoàng hậu sống đến lúc được thấy hoàng nhi của mình, Lý phu nhân rời xa người phu quân giả dối từng làm bà tổn thương, Liễu Tích Dung quay về bên cạnh mẫu thân không bao giờ bỏ mặc nàng, Cố Cẩm được sống trong gia đình với cả cha lẫn mẹ, mẫu thân của A Đào cũng tự tay trả được mối huyết thù. Ngay cả Liễu Thanh Thạch và Tôn Quý phi, cũng có một khoảng thời gian ngắn được toại nguyện, khi cuối cùng Liễu Thanh Thạch tự quyết, ông ta cũng có thể xem như nhắm mắt mà không còn vướng bận.
Thế còn tiếc nuối của A Đào là gì?
Là cái bánh bao to, thơm ngát, bên trong giấu chút vàng vụn, từng bỏng rát trước ngực vì không nỡ ăn, nhưng lại chưa kịp thốt lên một lời cảm tạ?
Hay là đoạn xương ngón tay nhỏ xíu kia, như dấu chấm nhỏ ở cuối câu, kết thúc cuộc đời huy hoàng của bạo quân, mà ta lại chẳng thể kịp cứu hắn khỏi hiểm nguy?
Dù đó là điều gì, cuối cùng cũng đều đã được toại nguyện.
Mọi người đều đã được toại nguyện.
Rõ ràng mọi tiếc nuối đều đã trọn vẹn như thế.
Vậy tại sao, lòng vẫn không thể nào nguôi ngoai?
(Truyện được đăng bởi page Mỗi Ngày Chỉ Thích Làm Cá Muối, vui long k reup)
Ngoại truyện 2
Nhiều năm sau, các đại thần nước Tề vào cung bàn chuyện quốc sự, thường xuyên thấy Hoàng thượng của mình thỉnh thoảng vô thức quét mắt về một góc nào đó, rồi ngẩn ngơ trong giây lát, thần sắc mơ hồ như lạc vào suy tư sâu xa.
Mỗi lần nhìn lại, nơi đó đều trống không.
Ngay cả chính hắn cũng không rõ mình đang mong đợi điều gì. Dường như có một điều gì đó rất quan trọng trong trí nhớ đã bị quên lãng, để lại cảm giác thiếu hụt trong tâm hồn, như thể cuộc đời không trọn vẹn.
Cố Lưu kéo tay áo lên, nhìn xuống cánh tay trái của mình. Trên đó, có khắc một chữ “Đào,” vết sẹo mờ mờ, như một ký ức xa xăm. Năm xưa khi người ta tìm thấy hắn trong trời tuyết, khắp thân thể hắn đầy máu, tay phải cầm chặt một con dao găm. Hắn không nhớ điều gì đã xảy ra, nhưng có thể chắc chắn rằng đó là dấu tích tự tay khắc lên, từng nét từng nét, trong khoảnh khắc giằng co nào đó.
“Đào?”
Hắn không nhớ có ai bên cạnh mình mang tên này.
Một lần, như vô tình, hắn nhắc đến tên ấy. Những người xung quanh đều không biết đó là ai, chỉ nói rằng trước kia hắn từng tiếp xúc nhiều với một cô nương tên là Liễu Thiêm. Liễu Thiêm là ai?
Hắn cảm thấy những ký ức thiếu sót của mình có liên quan đến cô nương ấy, nhưng lại không hiểu tại sao. Có lẽ bản năng con người là muốn trốn tránh những điều đau khổ, mà nhiều năm qua, hắn vẫn lờ đi không muốn tra cứu, mơ hồ sống hết ngày này sang ngày khác.
Cho đến một ngày, các đại thần lại bắt đầu dâng tấu, khuyên nhủ hắn lập phi nạp hậu.
Cố Lưu ngồi trên long ỷ cao cao, nét mặt không biểu lộ cảm xúc, sự yên lặng kéo dài khiến quần thần căng thẳng, bồn chồn không yên. Cuối cùng, vị đế vương trên ngai vàng chậm rãi nói một câu:
“Vậy thì, hãy liệt kê danh sách các tiểu thư mà các khanh cho là thích hợp.”
Đại thần Bộ Hộ mừng rỡ quỳ xuống nhận lệnh.
Vài ngày sau, bọn họ tràn đầy hy vọng dâng lên danh sách, Cố Lưu liếc qua một cái, ánh mắt chậm rãi mà đều đặn, từng cái tên trên danh sách lần lượt được ban hôn.
Tất cả đều là những gia tộc xứng đôi, nhân duyên tốt đẹp, nhưng có vài đại thần sắc mặt càng lúc càng trắng bệch. Có lẽ những ngày qua họ đã qua lại với nhau, âm thầm gửi gắm các vị thiên kim khuê tú của gia tộc mình vào danh sách, mong muốn gửi vào cung để đại triển hoài bão.
Những quân cờ dày công bồi dưỡng giờ đều đã được ban hôn, thế là ý định thúc giục Hoàng đế nạp phi phải tạm gác lại. Một cử chỉ ngẫu nhiên, nhưng đã giải quyết vấn đề một cách triệt để.
Cố Lưu nhìn xuống quần thần, cười nhạt: “Chuyện không thuộc bổn phận của các ngươi, đừng nhúng tay vào quá sâu.”
Đêm đó, Cố Lưu lấy ra con dao găm, ngắm nghía hồi lâu, chợt nhận ra rằng có lẽ suốt đời này hắn sẽ không bao giờ có ý định nạp phi lập hậu.
Chỉ cần nghĩ đến tam cung lục viện là lòng đã thấy phiền muộn.
Hắn nhớ rõ dao găm này là một trong những món quà sinh nhật mẫu hậu gửi đến năm xưa, vốn dĩ trên đó gắn những viên bảo thạch sáng nhất thế gian, lấp lánh ngũ sắc. Nhưng không biết từ khi nào, con dao đã trở nên trơ trụi, chỉ còn lại lưỡi dao đen huyền sắc bén, mang vẻ uy nghiêm mà lạnh lùng.
Đêm đó, Cố Lưu mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, hắn thấy mình đi về phía nam cứu trợ nạn dân, vội vã chạy qua một con phố đông đúc, cỗ xe ngựa lao đi như bay và vô tình va phải một tiểu cô nương ăn mày. Người phu xe là kẻ được thuê tạm thời, vì được phép lái xe của Thái tử mà tỏ ra cao ngạo, thốt lên những lời lăng mạ và định quất roi vào tiểu cô nương.
Tiểu cô nương ăn mày co ro lại, trông đáng thương vô cùng.
Cố Lưu đã nhìn thấy quá nhiều cảnh đời chà đạp kẻ yếu để thỏa mãn hư danh. Những người quyền thế thật sự, khi không đụng chạm đến lợi ích, đa phần sẽ tỏ ra nhân từ và khoan dung.
Từ nhỏ được dạy dỗ thanh cao, khiến Cố Lưu lên tiếng ngăn cản phu xe và bước xuống xe, tiện tay cho tiểu cô nương ăn mày chút đồ ăn và tiền bạc. Chuyện vốn dĩ nên kết thúc tại đây, khi vị Thái tử tôn quý chẳng có lý do gì để tiếp tục liên hệ với một tiểu cô nương ăn mày trên phố.
Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, cố gắng làm ra vẻ đáng thương để cầu xin giúp đỡ. Trong đôi mắt ấy, dù thấp thoáng chút lo sợ và bất lực, lại ánh lên một thứ ánh sáng rực rỡ, như tia nắng mai chiếu rọi mặt nước xuân lấp lánh. Trái tim của Cố Lưu dường như bị thứ ánh sáng mềm mại và vô hại ấy đánh trúng.