Trường Thọ - Chương 28: Ngoại truyện 2 tiếp theo
Cập nhật lúc: 2024-11-13 16:52:36
Từ nhỏ hắn đã nhìn thấu mọi loại người, những kẻ cáo già trong triều đình cũng chẳng qua được mắt hắn. Tiểu cô nương này tuy không hư hỏng, còn thông minh và có chút toan tính, nhưng sự vụng về, mộc mạc ấy lại chẳng khiến người ta chán ghét, ngược lại còn khiến người ta thấy thương cảm.
Chỉ là một việc thuận tay mà thôi. Hắn không có thời gian dừng chân lâu, bèn ra hiệu cho Thập Ngũ sắp xếp chu toàn. Sau đó, Thập Ngũ lục lọi trong đống vũ khí không cần dùng đến của hắn, tìm lấy thanh sắc bén nhất, lược bỏ đi những trang trí cầu kỳ rồi đưa cho cô bé. Hắn giả vờ như không biết gì cả.
Thanh dao găm ấy vốn từng đính lên những viên bảo thạch rực rỡ nhất thế gian, nhưng mỗi khi nghĩ về tiểu cô nương ấy, hắn lại liên tưởng đến đôi mắt của cô. Đôi mắt sáng trong, lung linh, lấn át cả những viên bảo thạch quý giá nhất.
Khi tỉnh dậy, giấc mơ như tan biến chỉ trong khoảnh khắc, đến mức hắn không thể nhớ nổi mình đã mơ thấy gì. Nhưng nhịp tim đập dồn dập ấy, vẫn không thể bình ổn lại trong lòng.
Cố Lưu sải bước nhanh ra khỏi tẩm điện, đi xuyên qua cổng cung, ra khỏi kinh thành, đến một thao trường huấn luyện ẩn dật, tìm Thập Ngũ đang đào tạo người mới. Cuối cùng, hắn không thể kìm nén nữa, quyết định đi tìm câu trả lời.
Hắn hỏi Thập Ngũ: “A Đào là ai? Liễu Thiêm là ai?”
Thập Ngũ đã ở bên hắn nhiều năm, những chuyện người khác không biết, ắt hẳn Thập Ngũ sẽ biết. Hắn dừng lại một chút, rồi thành thật trả lời: “A Đào chính là Liễu Thiêm, đó là tên nàng ấy dùng khi ở bên ngoài.”
“Lúc Ngài bị lưu đày đến Lạc Thành, Ngài đã gặp A Đào. Khi thuộc hạ hội ngộ cùng Ngài, hai người đã thân quen từ trước, chi tiết thì thuộc hạ cũng không rõ lắm. Sau đó, nàng theo Ngài về kinh thành, cứu giúp Diệp phu nhân, rồi được trọng dụng bên cạnh Tiên hoàng với chức ngự y, trợ giúp Ngài đoạt ngôi vị. Sau khi Ngài đăng cơ, nàng liền biến mất.”
Lúc này Thập Ngũ đang dẫn dắt các đệ tử, bọn họ túm tụm quan sát đế vương tương lai mà họ phải tận trung phục vụ, tranh nhau ngó nghiêng rồi đổ nhào thành một đống lộn xộn, làm gián đoạn lời của Thập Ngũ. Thập Ngũ cau mày, đạp nhẹ từng người một, đám nhóc ấy kêu la inh ỏi, che mông, xếp hàng quỳ xuống xin lỗi.
Cố Lưu đương nhiên không tính toán với đám trẻ con, nhận được câu trả lời mình cần, hắn liền rời khỏi đó.
Mẫu hậu của hắn không thích quay về hoàng cung, vẫn sống trong một căn nhà nhỏ tĩnh lặng, bên cạnh là một nữ nhân đã hóa điên. Hắn từng không quan tâm đến nữ nhân ấy, mẫu hậu cấm hắn tiếp xúc, nên hắn cũng chẳng để ý. Giờ đây, hắn đã biết, nữ nhân ấy chính là mẹ ruột của A Đào.
Mẫu hậu hắn vốn là người thích đi đó đi đây, nhưng từ khi bị nhốt trong biệt viện, dần dà lại trở nên trầm mặc, chỉ quanh quẩn trong tiểu viện, ngồi luyện chữ, đăm chiêu cả ngày cho đến khi trời tối.
Hắn hỏi mẫu hậu có còn nhớ Liễu Thiêm không. Bàn tay cầm bút của bà khựng lại, một nét bút lỡ khiến toàn bộ chữ hỏng đi. Bà vò tờ giấy rồi ném qua một bên, nói: “Đó là một cô nương thông minh, hai đứa các ngươi đã cùng nhau cứu ta khỏi tay người đó.”
Cố Lưu cầm chiếc chìa khóa mẫu hậu đưa, mở cánh cửa viện phía tây và nhìn thấy nữ nhân điên ấy, người mà ai ai gặp cũng tránh xa.
Mẫu hậu kể rằng, bà ta phát điên trong một buổi sớm bình lặng.
Khi tin A Đào mất tích đến tai bà, mẹ ruột của A Đào—người chưa từng quan tâm đến nữ nhi của mình—bỗng trở nên điên loạn. Bà ta không tin vào chuyện ấy, miệng lẩm bẩm như kẻ mất hồn:
“Mất rồi sao?”
“Sao có thể? Không thể nào… Không thể…”
Bà không hề nhận ra mình đang khóc, ánh mắt đờ đẫn, giọng run rẩy: “Nó sao có thể chết được chứ? Ta từng đẩy nó xuống sông, từng vứt nó vào núi sâu nơi sói dữ, từng lấy đá đập đầu nó, không cho nó ăn để nó đói chết… Một lần rồi lại một lần muốn giết nó, thế mà nó vẫn lớn lên khỏe mạnh. Nó... mạng nó, thật là bền bỉ... sao có thể chết chứ?”
Bà ấy tự thì thầm, có lẽ là do hồi tưởng lại quá khứ, cũng có thể là chút thương cảm muộn màng dâng lên trong lòng, nghĩ đến việc từ lâu mình chưa từng tử tế với A Đào, nữ nhi của mình—thân làm mẹ mà lại quất nàng bằng roi tre, cào cấu nàng bằng móng tay, xé tóc nàng ra. Nữ nhân ấy bỗng bật khóc nức nở ngay tại chỗ.
Từ đó về sau, trong thành truyền rằng có một nữ nhân điên.
Bà ta hay trộm bắt con trẻ của nhà khác, ôm trong tay dỗ dành bằng những bài hát ru dịu dàng; thấy con trẻ nhà ai bị mắng mỏ, đánh đập, bà ta liền lao đến bảo vệ như một kẻ điên, cắn xé chửi rủa cha mẹ của đứa bé; bà ta sẽ mang một tảng đá đến bảo trẻ nhỏ bên đường đập chết mình, hoặc đứng bên bờ sông gào thét, yêu cầu chúng đẩy mình xuống nước để chết đuối… Đến nỗi mà các gia đình trong vùng sợ hãi, không ai dám đưa trẻ con ra ngoài, chỉ sợ gặp phải người điên ấy.
Diệp Phu nhân lo sợ bà ta gây chuyện, bèn khóa kín bà trong viện phía tây.
Lúc Cố Lưu đẩy cửa bước vào, bên trong đã mọc đầy cỏ dại. Nữ nhân điên ngồi ôm một cái bọc vải trống không, lắc lư ru ngủ, thỉnh thoảng lại cười, rồi đột nhiên oà khóc thảm thiết: “Xin lỗi... Xin lỗi, ta không nên để đứa bé sơ sinh ấy nằm lạnh lẽo dưới đất suốt một đêm... Suốt một đêm... chắc hẳn nó lạnh lắm…”
Nếu A Đào nhìn thấy cảnh này, không biết nàng sẽ cảm thấy thế nào.
“Người đến muộn khi ta chưa kịp gặp xuân, khi ta đi lại là xuân tràn khắp vườn.”
Cố Lưu vi hành đến vùng Giang Nam mưa rơi tầm tã.
Công tử nhỏ nhà họ Lục, Lục Cẩm, là một cậu công tử lười biếng nổi tiếng ở trong thành, nhưng lại có dáng dấp tuấn tú, phong lưu. Cậu cưỡi ngựa phi qua phố với một nhóm bạn, khiến các cô nương trong kỹ viện phải ló ra bên cửa sổ, vẫy khăn tay mà reo hò, còn các thiếu phụ bên đường cũng không khỏi đỏ mặt ngó trộm.
Ngay sau đó, đám đông lại trông thấy một thân ảnh bạch y như ngọc công tử đứng đó, giữa màn mưa nhẹ nhàng. Mọi thứ bỗng yên tĩnh lại, vẻ đẹp quá đỗi xuất chúng khiến người ta ngại ngần, không dám phá vỡ.
Cố Lưu đứng đó, ánh mắt thoáng nhìn sang phía Lục Cẩm, rồi xoay người rời đi. Phía bên kia, trong lòng Lục Cẩm dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như một thứ mơ hồ pha trộn giữa giấc mộng và hiện thực.
Cậu vừa định chạy theo ngăn vị công tử kia lại thì bị lão gia nhà họ Lục tìm đến chặn bước, chống gậy thúc vào người cậu, kéo về bắt cậu nhận lỗi. Hóa ra là vì Lục Cẩm lại từ chối cô nương mà phu nhân nhà họ Lục chọn cho, bao nhiêu năm qua, đã chọc giận không biết bao nhiêu nữ tử. Bây giờ chắc là cậu đã sắp bị liệt vào sổ đen của các bà mối trong thành rồi. Không những thế, cậu học hành thì tệ, sổ sách thì chẳng chịu học, suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng với lũ bạn.
Lão gia nhà họ Lục nắm tay nhi tử kéo về nhà để an ủi Lục phu nhân. Mặc dù Lục Cẩm là một tên lêu lổng, nhưng trước cha mẹ vẫn rất ngoan ngoãn, theo về. Lúc đi, cậu còn ngoái lại nhìn về phía công tử kia, nhưng người đó đã đi mất từ lâu, để lại cậu với cảm giác bâng khuâng không thể giải thích.
Cố Lưu biết đó là đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình, vốn là kẻ đáng lý ra phải bị trừ khử, nhưng hắn của kiếp trước vẫn ngầm đồng ý để A Đào giữ lại người đó.
Rốt cuộc nàng là một nữ tử như thế nào mà lại khiến hắn nuông chiều như thế?
Trong thời gian xử lý công việc ở Giang Nam, Cố Lưu tình cờ nhìn thấy cả Liễu Hi Yên và Lý phu nhân.
Liễu Hi Yên cùng phu quân đi trên phố, bên chân còn có một đứa bé vài tuổi chạy lon ton theo. Lý Phu nhân cầm kẹo đường dỗ dành cháu, cảnh tượng ấm áp thân tình.
Vị tiểu thư từng kiêu kỳ của ngày nào nay đã trở nên điềm đạm, dịu dàng hơn rất nhiều, không còn né tránh cuộc hôn nhân do mẹ sắp đặt. Ánh mắt nàng nhìn phu quân đầy tình cảm, đã nhận ra sự non nớt của tuổi trẻ khi cho rằng mình yêu Cố Cẩm, ngày ngày đuổi theo hắn, thậm chí còn ghen tuông, thách thức Liễu Thiêm một cách ngây ngô.
Nhưng Liễu Hi Yên từ trước đến nay chưa từng thực lòng ghét bỏ Liễu Thiêm. Dù mỗi lần gây chuyện đều bị Liễu Thiêm nhẹ nhàng làm cho tức tối đến phát điên, nhưng nàng chỉ cần ngủ một giấc, nghĩ đến gương mặt đẹp đẽ ấy của Liễu Thiêm là lại tự nguôi giận.
Nhớ lại quãng ngày sống bình lặng êm đềm, thi thoảng nàng vẫn hoài niệm về những tháng ngày tuổi trẻ ở kinh thành.
Cố Lưu ngồi trên lầu, lặng lẽ nhấp một ngụm trà, nhìn đám người bên dưới trò chuyện vui vẻ đi xa dần trong ánh đèn đêm.
Xử lý xong những việc vặt vãnh, hắn không vội về cung mà lại tranh thủ thời gian đi một chuyến lên phương Bắc, tình cờ gặp những người dân đang đưa con mình đến học trường tư. Cái tên của vị tiên sinh làm hắn thoáng dừng bước:
Là Liễu Tích Dung.
Nhiều năm sau, nhà mẹ ruột của Liễu Tích Dung ở vùng lân cận. Các đệ muội của nàng đã lập gia đình từ lâu, nhưng nàng lại chẳng muốn lấy chồng. Từ nhỏ nàng đã nổi bật với tài năng, nên nàng mở tư thục để giảng dạy, cả nhà không ai phản đối, còn cùng nhau quảng bá thu hút học trò. Giờ đây, nàng đã trở thành một vị tiên sinh danh tiếng gần xa.