Văn Thanh - Chương 1:
Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:54:18
Khi ta cùng ông nội quay về kinh thành, trời đúng độ cuối xuân, mưa phùn lất phất không ngừng.
Ông cưỡi trên lưng con lừa xám già của mình, cầm chiếc dù giấy dầu xanh, là chiếc dù duy nhất của hai ông cháu.
Ta chẳng có nổi chiếc áo tơi, chỉ đội mỗi chiếc nón lá, áo quần đã ướt từ lâu.
"Ông ơi, chẳng phải ông luôn nói yêu thương cháu sao? Chi bằng ông xuống lưng lừa, để nó chở hành lý?"
Ông nội liếc nhìn gói hành lý to lớn trên lưng ta, hơi nheo mắt, vuốt vuốt bộ râu, cười một cách thâm sâu khó hiểu.
"Ông ơi, con lừa xám này có quan trọng hơn cháu không?" Ta nhẹ nhàng gõ vào mông con lừa xám, nó nhấc chân sau lên định đá ta, nhưng ta tránh kịp.
Mưa bụi mờ mịt, cây cầu Chu Tước vẫn nguyên như xưa, tựa như ta cùng ông chưa từng xa cách suốt sáu năm dài.
Chẳng biết chuyện gì khiến ông giật mình, ông cào cào cổ con lừa xám, rồi nó chợt phát cuồng mà lao đi.
Ta đứng chết trân giữa cầu, không biết nên làm gì.
Một con lừa mà còn quan trọng hơn cả ta, ôi chao...
Ta đổi vai mang gói hành lý, chợt trước mắt hiện ra một cỗ kiệu màu xanh giản dị, tầm thường.
Màn kiệu chầm chậm vén lên, người bên trong chẳng khác chi sáu năm về trước.
Da trắng như tuyết trên núi, sáng như trăng giữa mây.
Đó là lời Hoàng thượng khen ngợi khi hắn vừa tròn đôi mươi và đỗ trạng nguyên.
"Văn Thanh..."
Tống Tấn khẽ gọi tên ta, đôi mày như dãy núi xa, ánh mắt luôn ẩn chứa một màn sương mờ, vẻ mặt trầm ngâm khó lường.
Hắn là vị quan trẻ tuổi nhất hàng nhị phẩm triều Đại Nguỵ, là vị đại thần được Hoàng thượng trọng dụng nhất, cũng là vị thanh quan mà bách tính tôn sùng.
Nhưng đối với ta, hắn chỉ là một đoạn quá khứ không thể nói.
Chỉ là một đoạn quá khứ mà thôi!
1
"Tống Đại nhân!" Ta cúi nhẹ người, xem như là hành lễ rồi.
Tống Tấn khom người bước ra khỏi kiệu, khi đứng thẳng lên, trông như cao hơn trước đôi chút. Đôi mắt dài, sống mũi cao, cằm cương nghị, khi nhìn người luôn toát ra một chút áp lực. Hắn nhìn xuống ta, khiến ta phải lùi lại nửa bước.
Hắn nhíu mày càng chặt, đôi môi mỏng khẽ mím lại.
"Sao thế? Nay ngay cả nói chuyện tử tế với ta cũng không được sao?"
Hắn mở chiếc dù trong tay, giơ lên che trên đầu ta.
"Mưa không lớn, ta không sao. Đại nhân hãy tự lo cho mình, nếu như phong hàn ảnh hưởng đến quốc sự, ta nào gánh nổi trách nhiệm?" Ta nhẹ nhàng đáp lại.
Từ khi gặp hắn, sức khoẻ của hắn không tốt, thời tiết chỉ hơi thay đổi cũng dễ bị phong hàn, quanh năm đều thoang thoảng mùi thuốc trên người. Ta nói không phải khách sáo, mà thực lòng lo lắng hắn dầm mưa rồi nhiễm bệnh. Chưa kịp về nhà, mẹ hắn đã đổ hết trách nhiệm lên đầu ta rồi.
"Về thôi!" Hắn không cố nài ép, che dù bước đi trước ta.
Dù là đại quan nhị phẩm, hắn vẫn chỉ mặc bộ trường bào vải xanh giản dị, bước đi chậm rãi mà uy nghi. Hắn đã lập phủ, ta cùng ông nội rời kinh thành thì hắn vừa theo hoàng thượng đi Sơn Tây. Nay đã có phủ riêng, hẳn là không còn ở nhà ta nữa, nhưng hắn nói về, không biết là muốn về đâu?
Nhà ta ở hẻm Đường Hoa, con hẻm vừa hẹp vừa dài, xe ngựa không thể vào được. Căn viện này là gia sản tổ tiên nhà họ Văn truyền lại, đến đời ông nội là đời thứ ba rồi. Nghe nói tổ tiên nhà ta làm ăn kinh doanh, khá dư giả. Ông nội có ba người huynh đệ, trước kia cả nhà sống chung một chỗ, người đông đâm ra chuyện lắm, bà tổ của ta không ưa bà nội ta, luôn gây khó dễ. Vì thương bà nội, ông nội quyết định tách ra sống riêng. Căn viện nhỏ hai gian ở hẻm Đường Hoa là căn nhỏ nhất của nhà họ Văn.
Chỉ có cha ta là nở mày nở mặt, một hơi lên đến chức Thiếu Khanh Hồng Lô Tự, tuy chỉ quản việc nghi lễ triều hội nhưng cũng là quan trong kinh thành. Người thân vốn không qua lại, vài năm trước khi ta và ông nội còn ở kinh, thỉnh thoảng vẫn đến, nhưng sau khi bà nội qua đời, ông nội tính khí trở nên khó chịu, có lẽ vì chuyện xưa mà không muốn gặp lại.
"Những năm qua ông cháu các người đã đi đâu?" Tống Tấn hỏi.
Hắn trời sinh tính lạnh lùng, ngày trước ta thường chê hắn thiếu sức sống, giờ lại càng giống một người lạnh lẽo.
"Từ Giang Nam đến biên ải, đi cũng khá xa."
Những năm này ta cũng học được đôi chút, biết rằng dù thời thái bình thịnh trị, vẫn có nhiều người sống chẳng bằng mình, dần dần ta không còn oán trách nữa.
"Nàng vốn dĩ tự tại, hừ!" Hắn bật cười khe khẽ, không biết là khen hay châm biếm.
Thôi vậy! Hắn vốn dĩ tâm tư sâu kín, người thường khó lòng đoán được.
2
Ta muốn hỏi hắn tại sao hôm nay lại trùng hợp xuất hiện ở cầu Chu Tước, có phải biết ta cùng ông nội trở về nên đặc biệt ra đón không? Nghĩ lại thấy thật không thể, hắn bận trăm công nghìn việc, chuyện chúng ta trở về nhỏ bé như vậy, chắc không đáng để hắn để tâm, có lẽ chỉ là tình cờ thôi.
Hẻm Đường Hoa dường như hẹp hơn trước, những cánh hoa đào rụng xuống bị mưa dập, phủ thành một lớp dày màu hồng nhạt bên vệ đường. Đúng rồi! Nếu trời đẹp, hẳn sẽ là mùa hoa đào nở rộ như mây.
Mẹ hắn thích hái hoa đào đem hấp rồi phơi khô, để mùa đông làm trà uống.
"Mẹ ngươi vẫn phơi trà hoa đào chứ?" Ta bước qua một vũng nước, không biết sao lại buột miệng hỏi.
Thực ra người ta ghét nhất trên đời này chính là mẹ hắn, thật đấy.
Hắn dừng bước, xoay người nhìn ta.
"Văn Thanh, nàng thực sự không thể bao dung bà ấy sao?"
"Chắc ngươi nhầm rồi? Là bà ấy không bao dung ta." Ta cúi đầu, không muốn nhìn hắn.
Chính là mẹ hắn không dung nạp nổi ta, ông nội đành phải dẫn ta đi xa, một đi là sáu năm. Nghe nói Tống Tấn đính hôn mới mang ta về nhà, hắn không hiểu nhưng mẹ hắn thì hiểu rõ. Mẹ hắn hiểu rõ đến nỗi không thể dung nạp ta.
Khi chúng ta về đến nơi, con lừa xám già đã được buộc ở cột cửa. Cửa của quan ngũ phẩm, hẳn nó không thể bước qua được, dù sao vợ mới của cha ta xuất thân danh giá, không chịu nổi những thứ thô tục. Nó cũng như ta, đều là những thứ thô tục.
Nhưng cũng chẳng sao, chúng ta chỉ ở lại hai ngày, ông nói sẽ ra ngoại ô ở trang trại cho thoải mái, cũng không muốn thấy gương mặt khó xử của cha ta.
Ta đi theo sau Tống Tấn, vừa vào cổng đã thấy tường chắn, bức tường vốn khắc chữ “Phúc” lớn giờ không còn, thay vào đó là bốn chữ tượng trưng cho quân tử. Sân vườn khắp nơi đều thanh nhã, đến cả một bụi cỏ cũng được đặt đúng chỗ.
Khi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, mẹ hắn đã thay toàn bộ vườn rau của mẹ ta bằng hoa. Ta chạy đến hỏi cha, trồng rau không tốt sao? Rau cải cũng có hoa mà, lại còn có thể ép dầu ăn.
Cha ta xoa đầu ta, nói rằng trồng hoa thanh nhã, đẹp mắt lắm.
Lớn hơn một chút, ta mới hiểu, mẹ ta đã mất, người cha lấy khác hoàn toàn với mẹ ta. Mẹ ta thích sự bình dị của cuộc sống phố thị, ngày ngày chỉ nghĩ cách làm sao để cuộc sống tốt hơn. Người vợ mới thì khác, bà xuất thân từ gia đình danh giá, thành thân với cha ta xem như là hạ mình, bà thích những thứ thanh nhã, nên khi bà vào nhà, ngoài sân của ta ra, không còn dấu vết nào của mẹ ta nữa.
Những người thanh nhã không quan tâm đến chuyện no đói, dường như họ sống trên trời, ăn gió uống sương, trong lòng chỉ có chính mình, chẳng bận tâm đến ai khác.
Cha ta thì thật ngốc, lại nhất quyết cưới một người sống trên trời.
Sau này, ta nghĩ: Nhà họ Văn quả nhiên đều có sự ngốc nghếch thừa hưởng từ đời này sang đời khác, sao ai cũng thích những người sống trên trời nhỉ?
Rõ ràng mình chỉ là một người trần tục, lại cứ mơ tưởng người trên trời.
Ông nội đã ngồi trong chính đường uống trà, dường như hôm nay là ngày nghỉ, cha ta cũng ở nhà. Tống Tấn giống mẹ hắn như đúc, chỉ là mẹ hắn có chiếc cằm nhọn hơn, đôi mắt phượng lấp lánh, mái tóc đen như mây, cử chỉ ung dung mà cuốn hút.