Văn Thanh
- Cập nhật
- 14 ngày trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Tác giả
- 行之
- Thể loại
- Chữa LànhCổ ĐạiHENgôn TìnhNgọtTrả Thù
- Lượt xem
- 23,656
- Team
- Mỗi ngày chỉ thích làm Cá Muối
- Lượt theo dõi
- 1
- Trạng thái
- Hoàn thành
Khi ta cùng ông nội quay về kinh thành, trời đúng độ cuối xuân, mưa phùn lất phất không ngừng. Ông cưỡi trên lưng con lừa xám già của mình, cầm chiếc dù giấy dầu xanh, là chiếc dù duy nhất của hai ông cháu. Ta chẳng có nổi chiếc áo tơi, chỉ đội mỗi chiếc nón lá, áo quần đã ướt từ lâu. "Ông ơi, chẳng phải ông luôn nói yêu thương cháu sao? Chi bằng ông xuống lưng lừa, để nó chở hành lý?" Ông nội liếc nhìn gói hành lý to lớn trên lưng ta, hơi nheo mắt, vuốt vuốt bộ râu, cười một cách thâm sâu khó hiểu. "Ông ơi, con lừa xám này có quan trọng hơn cháu không?" Ta nhẹ nhàng gõ vào mông con lừa xám, nó nhấc chân sau lên định đá ta, nhưng ta tránh kịp. Mưa bụi mờ mịt, cây cầu Chu Tước vẫn nguyên như xưa, tựa như ta cùng ông chưa từng xa cách suốt sáu năm dài. Chẳng biết chuyện gì khiến ông giật mình, ông cào cào cổ con lừa xám, rồi nó chợt phát cuồng mà lao đi. Ta đứng chết trân giữa cầu, không biết nên làm gì. Một con lừa mà còn quan trọng hơn cả ta, ôi chao... Ta đổi vai mang gói hành lý, chợt trước mắt hiện ra một cỗ kiệu màu xanh giản dị, tầm thường. Màn kiệu chầm chậm vén lên, người bên trong chẳng khác chi sáu năm về trước. Da trắng như tuyết trên núi, sáng như trăng giữa mây. Đó là lời Hoàng thượng khen ngợi khi hắn vừa tròn đôi mươi và đỗ trạng nguyên. "Văn Thanh..." Tống Tấn khẽ gọi tên ta, đôi mày như dãy núi xa, ánh mắt luôn ẩn chứa một màn sương mờ, vẻ mặt trầm ngâm khó lường. Hắn là vị quan trẻ tuổi nhất hàng nhị phẩm triều Đại Nguỵ, là vị đại thần được Hoàng thượng trọng dụng nhất, cũng là vị thanh quan mà bách tính tôn sùng. Nhưng đối với ta, hắn chỉ là một đoạn quá khứ không thể nói. Chỉ là một đoạn quá khứ mà thôi!