Văn Thanh - Chương 13:
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:02:03
"Ngươi là cái thá gì mà dám bảo con ta không nhận ta?" Bà ta đập bàn, nhìn ta mắng.
Dù có là mỹ nhân, nhưng khi nổi giận, cũng mất hết nét đẹp.
"Bà không biết ta là ai sao? Ta là người đã được Tống lão gia định sẵn sẽ là vợ của Tống Tấn."
"Bà nghĩ người khác không biết bà và cha ta ban đầu là quan hệ gì sao? Bà đoán vì sao bệ hạ đồng ý hôn sự của ta và Tống Tấn không? Thứ nhất là vì huynh ấy tài giỏi, thứ hai là thương cảm ta và Tống Tấn, lại phải chịu cảnh cha mẹ như các người, không biết xấu hổ."
Bệ hạ muốn ban hôn cho Tống Tấn, nhưng hắn từ chối, nói đã có hôn ước.
Bệ hạ không tin, hắn mới kể về chuyện từ nhỏ đã có hôn ước với ta.
Đó chính là nguồn gốc của lời đồn hắn đã đính ước.
Họ nhìn ta, không chút xấu hổ, chỉ có đầy sợ hãi, có lẽ họ không ngờ bệ hạ lại biết những chuyện cũ kia.
Ngân phiếu một ngàn lượng cuối cùng vẫn bị lấy đi.
Tháng tám, ta như mong ước được gả cho Tống Tấn.
Rồi đón ông nội về sống cùng ta, Tống Tấn vẫn bận rộn không lúc nào ngơi nghỉ, ta cũng có đến hai ba tháng mỗi năm ở ngoài biên ải.
Cuộc đời ta quá mức viên mãn, viên mãn đến mức đôi khi ta không biết phải làm sao.
Dù có chút bối rối, ta vẫn kiên định giữ gìn tất cả.
Thực ra, người luôn âm thầm bảo vệ mà không bao giờ buông tay chính là Tống Tấn. Nếu không có hắn, đã chẳng có chúng ta hôm nay.
Hắn từng nói, đừng dễ dàng từ bỏ, mỗi khi qua khúc quanh của cuộc đời đều sẽ có những niềm vui bất ngờ đang chờ đợi.
Hắn nói nếu đây là số phận, hắn sẽ tin vào số phận.
Ta không tin số phận, nhưng ta tin hắn.
Ngoại truyện
Ký ức của ta rất tốt, nhưng không tài nào nhớ đủ mọi chuyện lúc còn nhỏ. Chỉ có một việc rõ ràng như in – ngày phụ thân đi xa trở về, ông nói đã định sẵn cho ta một mối nhân duyên. Hôm ấy ông uống rượu, hai gò má đỏ ửng, niềm vui phấn khởi hiện rõ.
"Tiểu cô nương Văn Thanh, sau này nhất định phi phàm, con cưới được nàng, đúng là có phúc lớn."
Câu nói ấy ta nhớ suốt nhiều năm. Sau này khi phụ thân qua đời, mẫu thân lại gả vào nhà họ Văn, lòng ta dấy lên nhiều nỗi hổ thẹn.
Điều tiếc nuối nhất là không thể cưới vị tiểu cô nương mà phụ thân bảo sẽ đem lại phúc lớn ấy.
Nỗi tiếc nuối ấy cứ thế len lỏi qua từng năm dài, bắt đầu từ lần đầu tiên ta gặp nàng.
Đó là ngày thứ hai sau khi mẫu thân bước vào nhà họ Văn, cữu cữu đưa ta đến hẻm Đường Hoa. Nhà họ Văn có một gian tiền sảnh đơn giản, ta bước qua ngưỡng cửa thì trông thấy một tiểu cô nương đứng dưới bức bình phong khắc chữ "Đại Phúc".
Ta biết nàng nhỏ hơn ta bốn tuổi, khi ấy nàng đã mười hai.
Nàng mặc một chiếc váy đỏ màu hải đường, phối với áo xanh lục nhạt, mái tóc đen nhánh lưa thưa ngang trán, hai gò má tròn trịa, óng ánh.
Nàng ngẩn ngơ nhìn ta, sau một lúc lâu lại bĩu môi trông rất buồn cười, rồi cười khúc khích nhìn ta.
Có người sinh ra đã hợp với nụ cười, như nàng, mỗi khi cười lên lại càng làm nổi bật đôi môi đỏ và hàm răng trắng.
Nàng cao ráo, xinh xắn hơn các cô nương khác, hoặc có thể đây là suy nghĩ riêng của ta, vì những nữ nhân ta từng gặp qua đếm trên đầu ngón tay.
Nàng nhìn ta một cách tự nhiên, không có vẻ e lệ, cũng không cố tình tỏ ra kiêu kỳ.
Ta vốn không giỏi ăn nói, lại càng không biết cách giao tiếp với người khác.
Chỉ có một thứ duy nhất ta hơn người, đó là đọc sách.
Dù đã trở thành một đại quan nhị phẩm, nhưng ta vẫn chỉ mặc một bộ trường bào vải xanh, bước đi khoan thai, nhưng sống lưng vẫn luôn thẳng tắp.
Trong nhà, ông bà của nàng luôn yêu thương ta, còn Văn Thanh thì nói nhiều vô kể.
Ta chưa từng gặp một cô nương nào thích nói chuyện và tràn đầy năng lượng như nàng. Mỗi khi tan học về nhà, luôn chẳng thấy bóng dáng nàng đâu.
Mỗi lần đi vấn an ông bà, ông lại kể với bà rằng nàng đã bẻ hoa, giẫm cỏ, hay thử món ăn mới đến suýt đốt cả nhà bếp.
Một mình nàng cũng có thể sống vui vẻ như thế, ta thực sự có phần ghen tỵ với nàng.
Nàng ít khi yên tĩnh, chỉ trừ khi gây ra rắc rối.
Sau khi bà qua đời, nàng bắt đầu quán xuyến mọi việc trong nhà.
Ta hiểu rõ mẫu thân ta là người như thế nào, bà cả đời chỉ mong cưới được người có quyền thế, tiền bạc. Tiếc thay, gả đi hai lần, cũng chẳng được như ý.
Bà chỉ lo hưởng thụ, chỉ sống theo ý mình, chẳng bận tâm đến ai khác.
Đến cả thuốc ho mùa đông, quần áo giày dép, hay phí đi lại, đều là do tiểu cô nương ấy chuẩn bị cho ta.
Có thể thấy nàng tuy nói nhiều nhưng lại rất tinh tế. Dù không thích mẫu thân ta, nàng chưa bao giờ để cảm xúc ấy ảnh hưởng đến ta.
Nàng tốt, vô cùng tốt. Tốt đến mức nào ư?
Bếp làm gà hầm cho mẫu thân, nàng cũng không nỡ uống một ngụm, chia thành nửa bát cho ta và ông nội.
Áo choàng của nàng đã ngắn đi một nửa, nhưng nàng vẫn lấy da lông trong của hồi môn mà bà nội đã để lại để may cho ta một chiếc áo khoác dày.
Nàng ngồi dưới ánh nến vàng nhìn ta, hỏi khi nào ta sẽ cưới vợ, rồi lại hỏi nàng khi nào mới lớn.
Ta không muốn trả lời nàng, nàng không biết rằng, nàng vốn nên là thê tử của ta, khi ta vừa biết đến nàng, nàng đã là người được hứa hôn với ta.
Cuộc đời ta quá đỗi khô cằn, nàng xuất hiện đúng lúc, như làm nở ra cỏ xanh và hoa tươi trên mảnh đất cằn cỗi ấy.
Ta là kẻ lạnh lùng, vô cảm, nhưng không hiểu sao, chỉ cần nghĩ đến nàng, lồng ngực lại ấm áp lạ thường.
Nàng có thứ ma lực ấy, chỉ nàng không hề hay biết, nàng luôn tràn đầy sức sống, khiến người ta không thể không nhìn, không thể không đuổi theo.
Trong những năm tháng nàng vắng mặt, ta vẫn luôn tự hỏi, nếu không có nàng, ta có cảm thấy cuộc đời vô vị không?
Một kẻ chưa từng trải qua niềm vui thì làm sao biết được nỗi buồn chán là gì?
Rồi năm tháng qua đi, có biết bao cô nương khác muốn tiếp cận ta.
Có người xuất thân gia thế cao sang, có người dung mạo xinh đẹp, cũng có những người vui tươi, hoạt bát.
Nhưng ta không thể cười với họ như trước được nữa, trong lòng và trong mắt ta, chỉ còn lại cô nương của ta.
Nàng vốn là cô nương của ta!
Chỉ là nàng bỏ nhà đi bụi, đã là bỏ nhà đi, thì rồi cũng sẽ có ngày quay về thôi.
Ta chẳng có gì cả, cũng chưa từng nghĩ phải có được điều gì.
Ngoại trừ nàng.
Hoàn