Văn Thanh - Chương 12:

Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:01:39

26

 

Ta ôm lấy cái đầu còn hơi chếnh choáng, ngây người nhìn lên tấm màn màu xanh lam.

 

Những lời tối qua ta nói, ta nhớ rất rõ, không quên câu nào.

 

Chỉ là ta không nhớ rõ mình say từ lúc nào, chắc có lẽ là hắn đã cõng ta về nhà.

 

"Thức dậy rồi à? Đầu có choáng không?"

 

Giọng nói dịu dàng, khác hẳn vẻ nghiêm nghị thường ngày.

 

Hắn đã sửa soạn chỉnh tề, môi khẽ nhếch, đặt tay lên đỉnh đầu ta, nhẹ nhàng xoa xoa rồi cúi xuống nhìn.

 

Trong mắt hắn như có ánh sáng, lại có cả một người ngơ ngác.

 

"Ừm! Choáng!" Ta đáp.

 

Ta vốn không phải đứa yếu đuối, thuở bé dù trán bị va đập đến chảy máu cũng không khóc, còn xoay qua dỗ dành mẫu thân, bảo rằng không đau lắm đâu.

 

Nhưng khi đối diện với hắn lúc này, không biết vì sao lại nảy sinh bao nhiêu hờn dỗi.

 

"Để ta chuẩn bị cho nàng tỉnh rượu, uống bát cháo xong ngủ thêm lát là khỏe."

 

Vẻ mặt hắn nghiêm túc lạ thường, ta gật đầu làm theo lời hắn.

 

Chỉ là, ta không tài nào ngủ lại được, bèn ngồi ngẩn ngơ dưới mái hiên, hắn cũng không nói gì.

 

Nghe tin trong cung có người đến, hắn lại gan to trời, chỉ đứng ở cổng tiếp, chẳng thèm cho họ vào nhà.

 

Người ta đều bảo hắn là cận thần của hoàng thượng, nay trông mới thấy, quả đúng là gần gũi thật.

 

Hắn nhanh chóng tiễn người về, rồi đứng trước mặt ta, im lặng hồi lâu, ta ngước lên nhìn, hơi chau mày.

 

"Văn Thanh, nàng có muốn gả cho ta không?" Hắn siết chặt tay, đứng thẳng tắp, trên mặt hiện rõ vẻ lúng túng.

 

Tống Tấn lại có ngày thế này ư?

 

"Được chứ!" Ta mỉm cười nhìn hắn.

 

Hắn nhìn ta, lộ rõ vẻ không thể tin nổi.

 

"Văn Thanh…" Hắn thì thào.

 

"Ta đã mong đợi ngày này, không biết bao nhiêu lâu rồi."

 

Nếu đây là một mối tình đơn phương, thì hôm nay chính là cái kết đẹp nhất.

 

Hắn rốt cuộc không phụ tấm lòng ta.

 

Hắn dám cưới, ta nào có gì mà không dám gả?

 

Hắn xin phép ông nội ta, ông nội ta mắt đỏ hoe, bảo hắn phải mời người mai mối đến, phải làm đúng tam thư lục lễ để rước ta về mới phải.

 

Vậy là ta chẳng còn được ra ngoài mỗi ngày, mà phải ngồi trong nhà, ngoan ngoãn thêu thùa.

 

Thực ra ta nào có thêu nổi cái khăn trùm đầu ra hồn.

 

Chờ mãi chưa thấy người mai mối, lại đợi được một đạo chỉ ban hôn.

 

Hoàng thượng đích thân đến.

 

Hoàng thượng khác hẳn với những gì ta tưởng tượng. Nếu không vì vẻ uy nghi lẫm liệt, chỉ nhìn gương mặt trắng trẻo thư sinh của ngài cũng đủ thấy giống một thư sinh nhã nhặn.

 

Ngài còn hay cười, ánh mắt sáng lấp lánh không nói rõ được ý tứ.

 

Ngài rất ôn hòa khi nói chuyện với ông nội ta, chỉ có ánh mắt nhìn ta lại có vài phần dò xét.

 

Ta ngước lên nhìn Tống Tấn, đợi khi hắn quay lại nhìn, liền giả vờ ngoan ngoãn cúi đầu.

 

Thấy hắn khẽ mỉm cười, lòng ta không biết sao lại dâng lên bao cảm khái.

 

Hắn đối với ta, chính là người tốt nhất trên đời này.

 

Giờ đây, hoàng thượng đã ban hôn, ngày thành hôn cũng đã định, là vào tháng Tám.

 

Tống Tấn bảo hắn phải trở lại triều đình, ở nhà mãi cũng khiến hắn thấy lười biếng.

 

Trong triều đang có chuyện lớn, tất nhiên, dù lớn đến đâu thì cũng không liên quan đến hạng thường dân như ta.

 

Đã mấy chục ngày ta không thấy mặt hắn, lòng bồn chồn không yên, liền xin phép ông nội ta cho vào thành thăm hắn.

 

Ông nội ta khoát tay bảo đi đi, miệng thì lẩm bẩm nữ nhi lớn không giữ được.

 

Ta đâu chỉ là lớn thôi chứ? Còn là quá lớn nữa.

 

Cửa chính nhà hắn vẫn khóa chặt, ta đi vào từ cửa phụ.

 

Tống Tấn vẫn chưa hạ triều.

 

Bạch Thạch lại có nhà, vừa nhìn thấy ta, nét mặt vuông vức của hắn lập tức rạng rỡ.

 

"Cô nương đến rồi à? Đại nhân đã ba ngày không về nhà rồi, ăn ngủ đều ở trong nha môn. Hôm nay cô nương đến, ngài ấy chắc có thể nghỉ ngơi một hôm, ta cũng khỏi phải mang cơm qua đó nữa, để ta đi đón ngài ấy về."

 

Bạch Thạch lấy một cái bánh nóng hổi, không sợ bỏng, xé một miếng rồi vừa nhai vừa chạy đi.

 

Xem ra chuyện trong triều không nhỏ, đến nỗi ba ngày hắn không về nhà.

 

Khi hắn về, trời đã tối đen, vẫn còn mặc bộ quan phục đỏ.

 

Ta đứng dưới mái hiên nhìn hắn, nhất thời ngẩn người.

 

Thấy ta ngây ngốc nhìn, hắn khẽ nhếch môi, không nhịn được mà bật cười.

 

"Văn Thanh, nàng làm ta bị mê hoặc!"

 

"Ừ, đều là lỗi của ta. Đói chưa?" Hắn nắm lấy tay ta, ta bước theo hắn.

 

"Ta vừa ăn một cái bánh, chưa đói lắm, chàng thay đồ trước đi."

 

"Ừm!"

 

Hắn rửa tay, rồi bước sau bức bình phong để thay đồ, ta đứng đó bám lấy bình phong nhìn hắn.

 

"Nàng định nhìn ta thay đồ à?" Hắn tay đặt lên cổ áo, quay lại nhìn ta.

 

"Chàng là của ta rồi, nhìn chàng thay đồ thì sao chứ?" Ta cười.

 

"Văn Thanh, lại đây gần hơn chút." Hắn nhẹ nhàng nới cổ áo, từ từ cởi quan phục rồi treo lên.

 

Trên người chỉ còn áo trong trắng và quần đen.

 

Cổ hắn trắng ngần, yết hầu khẽ nhấp nhô.

 

Ta không khỏi nuốt nước bọt, thật là tội lỗi!

 

27

 

Ta nhích lại gần hắn một chút, rồi dừng lại ở khoảng cách một cánh tay.

 

"Đẹp không? Hửm?" Giọng hắn kéo dài một chữ "hửm", ta ngây ngốc gật đầu, đẹp chết đi được.

 

"Vậy đến gần hơn để nhìn cho rõ." Hắn đưa tay kéo ta vào lòng.

 

Không rõ là trời quá nóng hay vì hơi ấm từ hắn mà ta cảm thấy hai má nóng bừng, như sắp đổ mồ hôi ở thái dương.

 

Hắn nhìn ta, trong mắt như sóng cuộn.

 

Đôi mắt đen nhánh nhìn ta không chớp, như đang cố gắng kìm nén điều gì.

 

Ta nghĩ chắc bản tính ta có chút bướng bỉnh, hắn càng nhịn, ta lại càng muốn chọc ghẹo hắn.

 

Ta nhón chân khẽ chạm môi vào khóe môi hắn.

 

"Ngọt quá."

 

Rời khỏi môi hắn, ta liếm khóe môi mình rồi nhướn mày thách thức.

 

"Văn Thanh, ta cũng là một nam nhân đấy."

 

Hắn kéo ta vào lòng, cúi xuống hôn ta.

 

Không giống cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước của ta, hắn hôn sâu và nồng nàn.

 

Nhưng hắn biết kiềm chế hơn ta, cuối cùng vẫn dừng lại trước khi đẩy ta xuống giường và cởi sạch quần áo.

 

Đầu hắn dựa lên vai ta, hơi thở nóng rực phả vào má ta, trán lấm tấm mồ hôi.

 

Trong phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của hắn.

 

"Văn Thanh…"

 

"Hửm?"

 

"Về sau đừng trêu ta nữa, ta thật không biết còn nhịn được hay không." Giọng hắn khàn đặc, trầm thấp và đầy mê hoặc.

 

"Hóa ra cũng có thứ mà Tống đại nhân không nhịn được."

 

Tối hôm đó, chúng ta dùng bữa khi trăng đã lên cao.

 

Trong triều đình vừa phanh phui một vụ tham nhũng lớn, dính líu đến nhiều người.

 

Tống Tấn bận rộn suốt hơn năm mươi ngày, cuối cùng ta cũng nghe nói phụ thân ta có dính líu, nhưng chỉ vì nhận hối lộ một ít bạc.

 

Kết cục ông giữ được mạng sống, nhưng bị cách chức.

 

Việc này ông nội ta lại biết trước cả ta.

 

Ta lo ông nội sẽ buồn lòng, nhưng ông chỉ thở dài, bảo rằng phụ thân ta vốn không hợp làm quan, giờ mất chức rồi cũng tốt, để ông ấy học cách làm người.

 

Ta hết sức đồng tình.

 

Trước khi chúng ta kịp đi tìm, phụ thân ta đã dẫn cả nhà đến trang trại.

 

Họ đến vì chuyện gì, trong lòng ta và ông ấy đều rõ.

 

Chưa kịp để phụ thân lên tiếng, ông nội đã chặn lại.

 

"Đừng nghĩ đến chuyện cái trang trại này, đây là của mẫu thân ngươi để lại cho Văn Thanh, bà ấy đã nói rõ ràng rồi, đây sẽ là của hồi môn cho nó."

 

"Hôm ấy các ngươi đều nghe rõ, nhà cửa ở hẻm Đường Hoa và cửa tiệm trên phố Đông Đại đều đã thuộc về các ngươi rồi. Từ giờ sống ra sao thì tự lo liệu."

 

"Con người của Tống Tấn thì ngươi cũng thừa biết, lần này nếu không nhờ nó cứu mạng ngươi, có khi ngươi đã nằm ở bãi hành hình rồi đấy."

 

"Như vậy xem như nó đã trả hết ân nghĩa dưỡng dục, về sau đừng quấy rầy nó nữa, hãy để nó yên ổn làm việc vì bá tánh. Như vậy cũng là tích đức."

 

Lời ông nội nói dứt khoát chẳng để lại chút đường lui nào, phụ thân ta cúi đầu không thốt nổi một lời.

 

"Giả Nhi cũng là cháu của ông, chẳng lẽ ông không thương nó sao?" Mẫu thân của Tống Tấn nhướng mày, chậm rãi nói.

 

"Các ngươi thương nó là đủ rồi, ta cũng mệt rồi, cần nghỉ ngơi. Uống xong trà thì đi đi, từ nay đừng đến đây nữa."

 

Ông chậm rãi rời đi.

 

"Văn Thanh…" Phụ thân nhìn sang mẫu thân của Tống Tấn, cuối cùng quay lại nói với ta.

 

Ta sớm đã thất vọng về ông ấy, không còn kỳ vọng gì, cũng chẳng muốn nói nhiều.

 

Ta đưa cho ông ấy ngân phiếu một ngàn lượng đã chuẩn bị từ trước.

 

Ông ấy liếc nhìn nữ nhân bên cạnh, cuối cùng không dám nhận.

 

"Thế này chẳng phải là bố thí sao?" Nữ nhân nhặt ngân phiếu lên, ngón tay thon dài.

 

"Ăn xin mà còn chê bai sao? Ta còn nói chuyện tử tế với bà là vì nể bà sinh ra Tống Tấn thôi."

 

"Cha ta nhút nhát, người ta đưa tiền cũng chẳng dám nhận, còn số tiền không rõ nguồn gốc này từ đâu ra? Hẳn là bà hiểu hơn ai hết."

 

"Bà nói trời ban cho bà nhan sắc và can đảm, sao lại không ban thêm cho bà thêm chút trí tuệ? Cha ta là quan ngũ phẩm, cho tiền có ích gì? Ông ấy thì có gì để mà trao đổi?"

 

"Họ là nhằm vào Tống Tấn đó! Nếu không phải bệ hạ tin tưởng huynh ấy, liệu huynh ấy còn làm quan nổi nữa sao?"

 

"Bà không nuôi dưỡng huynh ấy, sau này cũng đừng hại huynh ấy, ra ngoài đừng có mà nhận là mẹ của huynh ấy."

 

Ta nhấp ngụm trà, chậm rãi nói.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.